Chương 2272
“Phụt!”
Trán Chiến Thần Khát Máu bị một khí lực vô hình đâm xuyên qua, một làn khói xanh hư ảnh dần bốc lên từ giữa mi tâm, sau đó nhanh chóng tan biến, đó chính là thần hồn ông ta ngưng tụ.
Mọi người đều hết sức kinh ngạc. chỉ trong một đồn tấn công Diệp Thiên đã giết một hoàng cấp đình cao, còn xé tan thần hôn của ông ta, đây là bản lĩnh gì vậy chứ? Từ đầu đến cuối, thậm chí họ còn chưa nhìn thấy Chiến Thân Khát Máu đánh trả thì đã ngã xuống ngay trước mặt mọi người, cảnh tượng viừa rôi khiến người ở đó đều nuốt nước bạt. Đây chính là bàn linh của người điong đầu thế giới?
Trên không trung, thân hình Chiến Thần Khát Máu khựng lại, sau đó rơi mạnh xuống đất, cắm vào trong cát.
Các cường giả thế giới xung quanh đều không nói nên lời, gương mặt hiện lên vẻ hoảng hốt, sợ hãi.
Những người ở đó đều biết rõ về Diệp Thiên, nhưng đa số đều chỉ là nghe nói chưa từng nhìn thấy người thật, nên khái niệm với thực lực của cậu chỉ dừng lại ở chỗ người đứng đầu thế giới nhưng lại không biết rốt cuộc sức mạnh của cậu đạt đến mức nào.
Giờ đây Diệp Thiên giết một hoàng cấp đỉnh cao chỉ với một chiêu, cái này chắc chắn có sức thuyết phục hơn bất kỳ danh hiệu hay tin đồn nào.
Như thế không phải là người đứng đầu thế giới thì còn ai có thể được gọi như vậy?
“Chàng trai, sao lại…”, Trương Huyền Thất và Bất Động Minh Vương nhìn chăm chú vào Diệp Thiên, ánh mắt không khỏi biến sắc, trong lòng lại như sóng lớn cuộn trào.
Trước đây, thánh kỵ sĩ Alstom từng hỏi Trương Huyền Thất rằng ông ta có biết nhân vật số một tên Diệp Thiên này không, Trương Huyền Thất không biết gì về Diệp Thiên, chẳng qua chỉ hơi tò mò về cậu, nhưng ông ta lại không để tâm đến hiệu người đứng đầu thế giới của Diệp Thiên.
Ông ta nghĩ một hậu bối dù có mạnh thì có thể mạnh đến mức nào?
Thánh kỵ sĩ Alstom chủ động hỏi Diệp Thiên, ông ta nghĩ chỉ là tin đồn hơi thái quá lên nên Alstom mới cảm thấy tò mò.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên đã đánh vỡ tất cả suy nghĩ trước đây của ông ta chỉ trong chớp nhoáng, Chiến Thần Khát Máu cũng chỉ hơi yếu hơn những người khác một chút nhưng ở trước mặt Diệp Thiên lại bị giết một cách dễ dàng cứ như giết gà dọa khỉ. Đây chẳng phải đã chứng tỏ ông ta cũng chỉ là đơn phương chèn ép Diệp Thiên?
Phải nói là cảnh tượng Diệp Thiên đánh giết Chiến Thần Khát Máu khiến những đại thiên sư của Long Hổ Sơn lần đầu trải qua cảm giác thất bại trong bất lực.
“A Di Đà Phật, quả nhiên là đời đời đều có nhân tài kiệt xuất”.
Bất Động Minh Vương chắp hai tay lại vừa cảm khác lắc đầu.
Ông ta bế quan hơn một trăm năm, nay vì tiên môn nên mới xuống núi, vốn còn tưởng tu vi của mình có thể kiêu ngạo khắp thiên hạ, nhưng không ngờ trận chiến hoàng cấp vừa diễn ra đã gặp phải yêu quái không thể dùng suy đoán bằng lẽ thường như Diệp Thiên.
“Tốt!”
Ba thủ lĩnh của liên minh võ thuật là Long Định Thiên, Trí Đức, Đạm Đài Tô Mộc đều tỏ ra vui mừng, trước đó tổ chức người bảo vệ của bốn nước lớn đều tấn công liên minh võ thuật, liên minh võ thuật luôn gặp nguy hiểm. Bây giờ Diệp Thiên đã quay về, hơn nữa thực lực đã mạnh đến mức này, dù bốn nước cùng tấn công thì liên minh võ thuật còn sợ gì nữa?
“Hừ!”
Diệp Thiên khinh khỉnh cười khi giết chết Chiến Thần Khát Máu, sau đó xoay lại Chiến Thần Bi Thương bị thương Đạm Đài Tô Lâm.
“Trên người của trại tập trung chiến thần đều có khí tức giống nhau, tiếp theo đến lượt ông”.