Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên mặc cho bà lão cất tiếng khóc lớn ở bên cạnh, chỉ nhìn vào lòng bàn tay của mình, năm ngón tay nắm hờ.

Hiện giờ, thần niệm, thân xác, chân lực của cậu đều đạt tới trình độ tương ứng, ba thứ cùng được nâng cao, sức chiến đấu đương nhiên hơn hẳn trước kia.

Nếu gặp phải hóa thần giả như Dương Diệt Sinh, cậu tự tin mình không cần phải dùng tới Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm nữa. Chỉ cần tam hoa tụ đỉnh là có thể phân cao thấp thắng thua với ông ta.

Nếu khai mở Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hoặc dùng tới phiên bản thứ cấp của Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm là Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm, thì đều đủ để nghiền nát Dương Diệt Sinh.

Bây giờ, cho dù là hóa thần thực sự đứng trước mặt cậu, chỉ cần dưới tam phẩm, thì cậu cực kì tự tin có thể giao đấu trực diện mà không rơi xuống hạ phong.

Cậu đã có tư cách để ngạo nghễ dải Ngân Hà!

Tiếng khóc của bà lão dần nhỏ đi, khuôn mặt bà ấy đầy vệt nước mắt, nhưng mỗi một giọt nước mắt rơi xuống, thân hình bà ấy bắt đầu có sự thay đổi.

Cái lưng vốn bị còng bắt đầu thẳng dần, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở sang hai bên, làn da dần trở nên căng mịn đàn hồi như thiếu nữ.

Chỉ trong mấy phút, bà lão dung mạo xấu xí, lưng còng rạp xuống kia, đã biến thành một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, vóc dáng cao ráo, thân hình bốc lửa.

Khuôn mặt bà ấy hoàn toàn không kém gì đám Yến Khinh Vũ, Hoa Lộng Ảnh, Mai Nhược Lãnh. Hơn nữa, thần thái cao ngạo đứng trên vũ trụ của bà ấy lại càng là thứ mà những người khác không có.

"Diễm tiền bối, đây là..."

Nhất thời, Diệp Thiên cũng hơi sửng sốt, cậu không hiểu tại sao chỉ trong chớp mắt, bà ấy lại có sự thay đổi chóng mặt như vậy.

Mỹ nhân trước mặt nghe thấy Diệp Thiên gọi vậy, liền lạnh lùng hừ một tiếng, dáng vẻ có chút nũng nịu.

"Diễm tiền bối cái gì chứ Nghe đã thấy già, tôi tên Lạc Tông Diễm, cậu hãy gọi tôi là dì Diễm hay dì Lạc là được rồi".

"Gọi Diễm tiền bối cứ như tôi già lắm ấy".

Diệp Thiên nghe thấy thế thì rất ngạc nhiên: "Chẳng phải trước đó tiền bối bảo tôi..."

Cậu còn chưa nói xong, Lạc Tông Diễm đã trừng mắt nhìn, còn có vẻ tức giận.

"Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ, tôi bảo vệ Càn Khôn Luyện Thần Ấn cho lão già kia lâu như vậy, mà ông ta chỉ coi tôi như em gái, đúng là lãng phí thanh xuân của bà đây!".

"Bắt đầu từ bây giờ, tôi không chờ nữa, tôi quyết định trở lại làm chính mình, thế nên cậu không được gọi tôi là tiền bối".

Vẻ mặt lúc này của Diệp Thiên đã không thể dùng từ ngữ để hình dung, nhìn dáng vẻ này thì khi còn trẻ, Lạc Tông Diễm hiển nhiên là một cô gái kiểu Hỗn Thế Ma Vương.

Tính tình thất thường thế này, đủ biết là người thế nào, nhất là bà ấy còn sở hữu sức mạnh hơn hẳn bình thường, ở trong thế giới của Càn Khôn Luyện Thần Ấn này, chỉ một ý niệm của bà ấy cũng có thể nghiền nát cậu.

Nói thật, nếu không vì mối thù sinh tử không đội trời chung, thì cậu cũng chẳng muốn đắc tội với bà cô này.

Nếu cậu biết hồi Diệp Kình Thương còn trẻ từng bị Lạc Tông Diễm hành hạ vô số lần, thì bây giờ cậu chỉ cần tỏ vẻ bất mãn cũng đủ để lập tức biến mất trên đời.

"Được, vậy thì gọi bà là dì Lạc đi".

Lạc Tông Diễm hài lòng gật đầu, sau đó giơ ngón tay ngọc ngà lên.

"Thế này đi cậu nhóc, tôi nói với cậu chuyện này, xem cậu có đồng ý không".

"Năm đó, vì cứu lão tổ chết tiệt kia của cậu, mà tôi bị kẻ thù của ông ta đánh cho bị thương nặng, thân xác bị hủy, linh hồn cũng tan biến quá nửa, chỉ còn lại một nửa linh hồn".

"Để cứu tôi mà ông ta đã dùng thủ đoạn lớn, đưa một nửa linh hồn của tôi vào Càn Khôn Luyện Thần Ấn, để tôi trở thàng người bảo vệ Càn Khôn Luyện Thần Ấn".

"Lúc trước ông ta vốn muốn tìm cơ hội thích hợp để luyện chế lại thân xác cho tôi, giúp tôi thoát khỏi Càn Khôn Luyện Thần Ấn này. Nhưng còn chưa kịp làm thì ông ta bị bốn kẻ thù bao vây giết chết, thế nên chuyện này cũng gác lại đó".

"Bây giờ, Càn Khôn Luyện Thần Ấn đã vào tay cậu, cậu lại là hậu nhân của ông ta, cậu nói xem cậu có nên gánh món nợ này không?".

Nói đến câu cuối cùng, Lạc Tông Diễm nheo mắt thành một vầng trăng cong cong hẹp dài, nhìn vô cùng xảo trá.

Diệp Thiên lập tức hiểu ra, chắc hẳn người phụ nữ này coi cậu thành người gánh họa, đổ hết nợ nần của Diệp Kình Thương lên đầu cậu.

Nhưng cậu không do dự nhiều mà lập tức gật đầu đồng ý.

"Bà yên tâm, chỉ cần có năng lực đó, tôi sẽ lập tức luyện chế ngay thân xác cho bà, để bà có thể rời khỏi Càn Khôn Luyện Thần Ấn".

Nhận được câu trả lời của Diệp Thiên, Lạc Tông Diễm mới hài lòng gật đầu.

"Được đấy cậu nhóc, dám đương đầu, hơn lão tổ khốn kiếp của cậu nhiều".

"Nhưng chuyện này cũng không gấp, muốn luyện chế thân xác cho tôi, thì cậu ít nhất phải lên đến cảnh giới nhập thánh mới có thể làm được".

"Con đường sau này còn rất dài, cậu cứ đi thong thả".

"Bây giờ tôi giao Càn Khôn Luyện Thần Ấn cho cậu, hi vọng ở trong tay cậu, nó lại có thể thể hiện uy năng thực sự của bí bảo vũ trụ".

Dứt lời, bà ấy hé miệng, một luồng khí màu tím bắn ra, in vào mắt trái Diệp Thiên, ngưng tụ thành một đóa hoa sen màu tím trong đồng tử cậu, thoạt nhìn rất rực rỡ và kì dị.

Giờ phút này, Diệp Thiên bỗng cảm thấy thế giới tinh thần của mình có sự kết nối vô cùng khăng khít với thế giới nội bộ của Càn Khôn Luyện Thần Ấn. Chỉ cần một suy nghĩ là cậu có thể điều động được Càn Khôn Luyện Thần Ấn.

"Bây giờ, cậu chính là chủ nhân của Càn Khôn Luyện Thần Ấn".

Lạc Tông Diễm lại gần Diệp Thiên, hé miệng ra, khẽ thổi một hơi vào tai ảo ảnh linh hồn của cậu, vô cùng kiều mị.

"Nói không chừng, sau này tôi còn phải gọi cậu một tiếng..."

"Chủ nhân!".

Cho dù Diệp Thiên có định lực rất cao, thì lúc này cũng không khỏi nhíu mày, lùi lại một bước.

Người phụ nữ này đúng là ma quỷ, khó đối phó hơn bất cứ người phụ nữ nào mà cậu từng gặp. Thảo nào Diệp Kình Thương cũng phải kính nhi viễn chi, chỉ coi như em gái.

Thấy Diệp Thiên phản ứng như vậy, Lạc Tông Diễm không khỏi bật cười, giọng nghe như chuông bạc.

"Tuy đầu đội trời chân đạp đất, nhưng dù sao cũng chỉ là cậu nhóc hơn 20 tuổi".

"Được rồi, không đùa với cậu nữa, đi làm việc của cậu đi, tôi sẽ tọa trấn trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn này, chứng kiến cậu từng bước trưởng thành".

Dứt lời, Lạc Tông Diễm liền biến mất.

Diệp Thiên có chút bất lực lắc đầu, sau đó bóng dáng nhoáng lên, cũng rời khỏi không gian này.

Bên hồ Long Sâm, Mai Nhược Lãnh vẫn luôn canh chừng cho Diệp Thiên bỗng cảm thấy một luồng khí tức thần niệm như thần linh áp đảo chúng sinh ập tới.

Diệp Thiên đang ngồi trên hồ Long Sâm bỗng mở bừng mắt, nước hồ Long Sâm bên dưới cậu lập tức dạt ra xung quanh, tạo nên một vùng chân không rộng mấy nghìn mét.

Diệp Thiên chậm rãi đứng lên trên hư không, đôi mắt từ màu lam chuyển sang xanh, thần quang lóe lên.

Mai Nhược Lãnh phi thân đến bên cạnh Diệp Thiên, kinh ngạc nói: "Cậu thành công rồi sao?".

Từ lúc Diệp Thiên bắt đầu luyện hóa đến giờ mới chỉ ba ngày, cô ta còn tưởng phải mất 10 ngày nửa tháng Diệp Thiên mới thoát khỏi trạng thái này.

"Ừ".

Diệp Thiên gật đầu với cô ta, sau đó ngước mắt lên, nhìn về phía một ngôi sao lớn đang tỏa sáng trong hư không.

Sao Thiên Thần!

"Nếu cậu đã thành công, thì tôi cũng nên đi rồi".

Mai Nhược Lãnh thực lòng vui mừng thay Diệp Thiên, cô ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của cậu mấy giây, sau đó chậm rãi đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Cô ta vẫn chưa biết tiếp theo sẽ đi đâu về đâu, nhưng cô ta không muốn ở lại nơi đau lòng này nữa.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên lại giơ tay lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Mai Nhược Lãnh, nắm lấy tay cô ta kéo lại.

"Tôi biết bây giờ lòng cô đã nguội lạnh".

"Nếu vậy thì hãy cược với tôi một ván đi".

Ánh mắt Diệp Thiên vô cùng tự tin, toét miệng cười.

"Cược xem tôi có thể càn quét Thiên Thần Tông hay không".

"Nếu tôi thắng, thì từ nay về sau, cô sẽ ở bên tôi, tôi đưa cô tiến quân vào thiên hà".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK