Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con rối thế thân sao?”

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động. Nhìn cơ thể dần hóa thành khói xanh của Đan Thần Tử mà cậu phải tái mặt.

Cậu thật sự không ngờ rằng, các tu sĩ kỳ hóa thần của ngân hà trung tâm không hề nghĩ cách để nâng cao chiến lực của mình mà dùng tinh lực để bảo vệ tính mạng.

Hắc Ma Thánh Nhân của Yêu Hoàng Điện cũng vậy. Đan Thần Tử của Đan Thần Cốc cũng thế. Nhất là Đan Thần Tử, ông ta không hề thi triển mật pháp mà dứt khoát dùng một cơ thể giống y hệt của ông ta, dùng một con rối thế thân để chết thay cho ông ta.

Nhát kiếm khi nãy của Diệp Thiên đã chém lên một con rối thế thân. Con rối nổ tung đã che đi cái sự bỏ chạy của Đan Thần Tử khiến cho cậu không phát hiện ra.

Giờ cậu kịp phản ứng lại thì ông ta đã cao chạy xa bay rồi. Dù có đuổi cũng không đuổi kịp.

Đây là điều khiến cậu đau khổ nhất, hai vị thánh nhân sau đó cậu chưa thể giết chết được họ. Giờ thả hổ về rừng, chắc chắn họ sẽ triệu tập các thế lưc hàng đầu để đối phó với cậu.

Tới khi đó những kẻ địch mà cậu phải đối phó không chỉ có vài ba người mà là một đám quần thể những anh hùng trong toàn bộ hệ ngân hà trung tâm.

Cậu của lúc này, nếu phải đối đầu với thánh nhân dưới ngũ phẩm thì cậu không có gì phải sợ. Thế nhưng nếu vượt quá tu vi đó thì cậu sẽ mất rất nhiều sức. Dù sao thì với tu vi thần phẩm nguyên anh đối đầu với ngủ phẩm thánh nhân đã là giới hạn của cậu rồi.

Nếu như gặp phải thánh nhân kỳ ngũ phẩm trở lên thì dù cậu có chân lực hỗn độn, tam hoa tụ đỉnh cùng với phệ thiên trường sinh thể cũng phải chật vật. Tới khi đó phải dùng tới Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm hoặc là nguyên thần tinh thuần của Tu Duẫn Tuyệt thì mới được.

Thế nhưng, nguyên thần tinh thần chỉ có thể sử dụng ba lần, lúc trước cứu Hư Nhược Vô đã dùng một lần rồi, đối đầu với Hắc Ma Yêu Thánh dùng thêm lần nữa, giờ chỉ còn lần cuối mà thôi.

Nguyên thần tinh thần là con át chủ bài cuối cùng của Diệp Thiên. Nếu không thấy tới bước bất đắc dĩ thì cậu sẽ không sử dụng.

“Lần sau lúc chiến đấu nhất định phải dùng sức mạnh thần niệm để chặn việc họ dùng các thủ đoạn bỏ trốn và phải giết được đối phương”.

Nhìn thấy con rối thay thế hoàn toàn biến mất, Diệp Thiên lầm bầm và quyết định không toan tính nữa.

Sau đó cậu định rời đi thì đột nhien cảm thấy điều gì đó, bỗng cậu nôn ra máu. Cậu nín thở, cảm thấy kinh ngạc: “Đây là di chứng sau khi chấn nhiếp thiên địa dị tượng sao?”

“Thiên địa dị tượng có thể mượn dẫn sức mạnh của vũ trụ, quá nhiên danh như lời thực. Xem ra là cậu cũng hơi miễn cưỡng khi sử dụng phương thức này”.

“Nếu mình cũng có thể tu thành thiên địa dị tượng, mượn dẫn sức mạnh của vũ trụ rồi đối kháng với những thiên địa dị tượng khác thì có lẽ mình cũng sẽ không bị mất sức như thế”.

Cậu lầm bầm với vẻ kinh ngạc.

Uy lực của thiên địa dị tượng cậu đã chứng kiến được hai lần. Đối đầu với Kim Phật Đàn Trung Tọa lần này càng khiến cậu có thể cảm nhận được uy lực của thiên địa dị tượng.

Chính vì vậy, cậu càng hi vọng hơn vào kỳ hóa thần, bởi vì một khi cậu đột phá kỳ hóa thần cậu không chỉ có thể tập hợp ba nguồn sức mạnh, xóa bỏ những mầm họa gây ảnh hưởng tới cơ thể mà còn có thể tạo ra được thiên địa dị tượng cho chính mình để gia tăng thêm chiến lực.

Chỉ có điều trong vài ngày ngắn ngủi, từ tứ phẩm nguyên anh đột phá lên thần phẩm nguyên anh thì quá gấp. Muốn có thể làm được mà không có cơ duyên thì rất khó.

Bỗng nhiên có hai vật phẩm từ trong nhẫn không gian bay ra lơ lửng trước mặt cậu.

Một trong hai thứ đó chính là quả Hồn Anh. Thứ còn lại chính là Trường Sinh Hỏa Đằng.

“Hai thứ mà chú Hư Nhược Vô nói đã có hai, giờ chỉ còn thiếu Vạn Linh Chi nữa thôi”.

Cậu nhìn quanh, vũ trụ lớn như thế này biết tìm Vạn Linh Chi ở đâu?

Một bóng hình được bao bọc trong ánh sáng đang bay vọt đi với tốc độ cực nhanh. Đến cả phi thuyền hiện đại cũng không bằng.

Bóng hình này trông khá chật vật giống như đang bỏ chạy.

Nếu Diệp Thiên ở đây thì có thể nhận ra ngay đó chính là Đan Thần Tử trước đó dùng con rối thế mạng bỏ chạy

Đan Thần Tử sử dụng tốc độ nhanh nhất lao đi, trong không gian không có bất kỳ thứ gì cản trở. Ông ta giống như con rồng giữa biển quét qua không gian, vượt qua những tinh cầu.

Đây chính là năng lực của thánh nhân, nên có thể dễ dàng dịch chuyển trong không gian.

Tầm một tiếng sau, ánh sáng trên người ông ta dần cạn kiệt. Ông ta cũng đã đến được nơi cần đến.

Đó là một tinh cầu lớn phát ra ánh sáng màu xanh. Tên của nó là sao Đan Thần. Đây chính là ngôi sao tổ của Đan Thần Cốc.

Đan Thần Cốc nằm ở trung tâm của sao Đan Thần, hấp thụ tinh lực của sao Đan Thần, tự gọi là động thiên. Đan Thần Tử chạy thục mạng vào trong Đan Thần Cốc, ngồi phịch xuống trước tế đàn

Ở giữa tế đàn có một bức tượng thủy tinh cực lớn. Đây chính là ông tổ tạo ra Đan Thần Cốc, là bức tượng về Thái Cổ Đan Thần.

Bên dưới bức tượng này có vài bóng hình đang ngồi đó.

Tu vi của những người này đều là kỳ thánh nhân, người yếu nhất cũng là thánh nhân tam phẩm. Người ở vị trí đầu tiên thì đã vượt cả thánh nhân ngủ phẩm, không biết là tu vi đã đạt tới mức nào.

Bọn họ chính là tám vị trưởng lão của Đan Thần Cốc. Cộng thêm Đan Thần Tử nữa là chín người. Chín người này từ ngày đầu tiên đã bái thành anh em, được gọi là Đan Thần Cửu Tử, nổi tiếng trong khắp hệ ngân hà trung tâm. Đồng thời bọn họ quả lý sự vận hành của Đan Thần Cốc.

Hôm nay là ngày tế đàn quan trọng một năm diễn ra một lần. Bọn họ đang làm lễ cầu nguyện Thái Cổ Đan Thần.

Sự xuất hiện của Đan Thần Tử khiến họ kinh ngạc.

“Tam ca”.

Sau người đứng dậy, lao về phía Đan Thần Tử. Trong đó có một người, lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Đan Thần Tử.

Có đan dược, hơi thở của Đan Thần Tử trở nên ổn định hơn nhiều. Ông ta dần hồi phục, khuôn mặt hồng hào hơn, thế nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ oán hận.

“Khốn nạn”.

Ông ta đập mạnh tay xuống đất. Cả tế đàn rung chuyển, bức tưởng Thái Cổ Đan Thần cũng rung lên.

“Lão tam”

Nhìn thấy cảnh tượng đó, hai người còn lại cuối cùng cũng lên tiếng: “Trước mặt Đan Thần đại nhân, bình tĩnh chút đi”.

Đan Thần Tử dù đang rất tức giận nhưng cũng chỉ biết hừ giọng, nhẫn nhịn. Bởi vì người vừa lên tiếng là nhị trưởng lão của Đan Thần Cốc.

Còn đại trưởng lão cũng chỉ thản nhiên nói: “Lão tam, nói tình hình xem nào. Ai khiến ông bị thương vậy?”

Đan Thần Tử lúc này bèn kể lại chuyện đánh nhau với Diệp Thiên. Nghe ông ta thuật lại xong, tám vị trưởng lão khẽ tái mặt. Thực lực của Đan Thần Tử mà phát huy hết thì cũng phải tới thánh nhân lục phẩm. Sức chieesnd dấu như thế mà lại bị một thanh niên đánh bại thì khó có thể tin được.

Thế nhưng đám đông cũng biết tính cách của Đan Thần Tử. Dù ông ta tức giận nhưng không bao giờ nói quá nên tất cả lúc này chỉ biết im lặng.

Một lúc sau, đại trưởng lão nói tiếp.

“Lão tam, chuyện này tạm thời đặt sang một bên. Mặc dù ông bị một thanh niên đánh bại nhưng ông cũng có trường sinh hỏa đằng, đạt được mục đích rồi”.

“Còn ông muốn rửa nhục thì đợi sau này đi”.

“Giờ chúng ta vẫn còn chuyện khác cần phải làm”.

Đan Thần Tử nghe thấy vậy thì sắc mặt đanh lại. Bởi vì ông ta cũng biết rõ tính cách của đại trưởng lão, nếu không liên quan tới đại sự của Đan Thần Cốc thì đại trưởng lão cũng sẽ không nói như vậy.

“Ý của đại ca là…”

Đại trưởng lão trầm giọng: “Cốc chủ đã xuất quan rồi”.

Dứt lời cả Đan Thần Tử và các vị trưởng lão còn lại đều tái mặt.

“Cái gì?”, Đan Thần Tử thất kinh. Cốc chủ của họ đã bế quan hàng mấy chục nghìn năm rồi.

Vậy mà vị cốc chủ ấy giờ đột ngột xuất quan thì thật là bất thường. Ngay sau đó ông ta nghĩ ra điều gì đó bèn co đồng tử.

“Cốc chủ xuất quan…lẽ nào...”

Đại trưởng lão gật đầu trịnh trọng: “Theo như thông tin đang tin cậy thì Táng Tiên Đàm sắp mở ra rồi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK