"Cậu là thánh nhân?".
Hắc Ma Yêu Thánh đanh mắt nhìn Diệp Thiên, sâu trong ánh mắt là sự kinh ngạc tột độ.
Rõ ràng vừa nãy ông ta cảm nhận được Diệp Thiên chỉ có tu vi nguyên anh tứ phẩm, tuy trên người có một số dao động kì dị, nhưng vẫn kém tu sĩ cảnh giới thánh nhân rất xa.
Ông ta chắc chắn một chưởng của mình có thể giết được Diệp Thiên dễ dàng.
Nhưng khoảnh khắc ông ta phát động tấn công, tu vi của Diệp Thiên như được gắn tên lửa, từ nguyên anh tứ phẩm tăng vọt lên cảnh giới thánh nhân, khí tức so với ông ta chỉ có hơn chứ không có kém.
Phải biết rằng, các tu sĩ cảnh giới thánh nhân, có ai mà không tích lũy trong thời gian dài? Diệp Thiên còn trẻ như vậy đã đột phá lên thánh nhân, sự chênh lệch to lớn này khiến một người mới thoát khỏi phong ấn như ông ta cảm thấy vô cùng khó tin.
Từ khi nào mà tu sĩ cảnh giới thánh nhân ở vũ trụ này lại rẻ rúng như vậy?
"Vừa nãy là ông muốn lấy máu thịt của tôi phải không?".
Diệp Thiên chân đạp hư không, đôi mắt lóe lên thần mang, Càn Khôn Luyện Thần Ấn cũng lơ lửng trên đỉnh đầu cậu, lạnh lùng liếc nhìn Hắc Ma Yêu Thánh.
Vừa nãy, khoảnh khắc Hắc Ma Yêu Thánh định ra tay, cậu đã không chút do dự bóp nát tinh túy nguyên thần được Duẫn Tu Tuyệt tặng.
Lúc trước khi ở Tinh Ngân Chi Nhãn, để giúp Hư Nhược Vô thoát thân, Diệp Thiên đã sử dụng một lần. Lúc đó cậu chỉ là nguyên anh nhất phẩm, khi kích phát tinh túy nguyên thần có thể đạt tới tu vi hóa thần nhất phẩm, kéo dài một tiếng.
Còn bây giờ, tu vi của cậu đã đạt tới nguyên anh tứ phẩm, thế nên sức mạnh có được khi lần nữa kích phát tinh túy nguyên thần còn mạnh hơn so với lần trước, đạt tới thánh nhân tam phẩm.
Về mặt lý thuyết, nếu kích phát toàn bộ sức mạnh tinh túy nguyên thần của Duẫn Tu Tuyệt, thì đủ để khiến người sử dụng dùng tới sức mạnh ngang với thánh nhân thần phẩm, nhưng sức mạnh bản thể của Diệp Thiên quá yếu, nên không thể huy động toàn bộ sức mạnh của tinh túy nguyên thần.
Bây giờ cậu chỉ có thể làm đến mức này, nhưng cũng đủ rồi.
Thấy ánh mắt Diệp Thiên lia tới, vẻ mặt của Hắc Ma Yêu Thánh khựng lại, Huyền Minh ở bên cạnh cũng chấn động trong lòng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Ông ta không ngờ ở tinh vực thứ mười thuộc vòng ngoài của thế giới trung tâm Ngân Hà, trong đội ngũ tìm kiếm báu vật nhỏ bé ở núi Vân Vụ lại có tu sĩ cảnh giới thánh nhân, hơn nữa còn rất trẻ.
Tuy ở thời kỳ toàn thịnh, Hắc Ma Yêu Thánh có thực lực của thánh nhân ngũ phẩm, không hề phải sợ Diệp Thiên, nhưng bây giờ ông ta mới trải qua 100 nghìn năm bị phong ấn trấn áp, chưa khôi phục đến đỉnh phong, chỉ có thể phát huy được 80% sức mạnh.
Tính ra tu vi của Hắc Ma Yêu Thánh hiện giờ còn yếu hơn Diệp Thiên một bậc, nếu đánh nhau thật thì thắng thua khó đoán.
Chuyến đi lần này của ông ta là để giúp Hắc Ma Yêu Thánh phá vỡ phong ấn, trở về Yêu Hoàng Điện, quả thực không tiện gây thêm rắc rối ở đây, thế nên Huyền Minh liền cất bước đi tới, cúi người hành lễ với Diệp Thiên.
"Vị thánh giả đại nhân này, cậu hiểu lầm rồi".
Vẻ mặt Huyền Minh đầy chân thành, không nhìn ra bất cứ sự giả dối nào: "Chúng tôi là người của Yêu Hoàng Điện, chuyện trước đó đều là hiểu lầm, chúng tôi tuyệt đối không có ý mạo phạm, mong cậu lượng thứ".
"Bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay, không làm phiền đến chuyện của cậu".
Huyền Minh nói xong liền quay về phía Hắc Ma Yêu Thánh, thầm nháy mắt với ông ta.
Ánh mắt Hắc Ma Yêu Thánh âm trầm, trong lòng vô cùng không phục. Nhớ lại thời kỳ toàn thịnh của ông ta, thánh nhân tam phẩm trước mặt ông ta cũng chỉ là hạng binh tôm tướng tép, nhưng bây giờ trước mặt thánh nhân tam phẩm ông ta lại phải ngậm đắng nuốt cay, điều này khiến trong lòng ông ta càng bực bội hơn.
Huyền Minh biết tính khi của Hắc Ma Yêu Thánh, thầm dùng thần niệm truyền âm: "Hắc Ma đại nhân, bây giờ chúng ta không tiện đối đầu với thánh nhân không rõ thân phận này. Việc quan trọng nhất là trở về Yêu Hoàng Điện, yêu hoàng còn đang chờ đại nhân".
Hắc Ma Yêu Thánh nghe thấy thế, ánh sáng sắc bén trong đôi mắt giảm đi một chút, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, sau đó chậm rãi xoay người.
Nhưng lúc này, Diệp Thiên lại hơi nhíu mày, sắc mặt thay đổi.
"Yêu Hoàng Điện?".
Đây không phải lần đầu tiên cậu nghe tới tông môn này, chỉ là không ngờ cậu mới đến thế giới trung tâm Ngân Hà không lâu đã gặp người của Yêu Hoàng Điện.
Nghĩ đến điện chủ đương nhiệm của Yêu Hoàng Điện, ánh mắt cậu lại càng lạnh lẽo hơn. Cậu biết chắc chắn mình và ông ta sẽ có một trận chiến, chỉ là không biết lúc nào sẽ bắt đầu.
Nhưng đúng lúc này, Hắc Ma Yêu Thánh vừa xoay người đi bỗng giơ tay lên gạt ngang, bất ngờ đánh tới nhanh như chớp.
Chưởng này che trời rợp đất, giống như ma thần giáng lâm, chưởng lực không gì sánh nổi như khuấy nát toàn bộ không gian nó đi qua, sau đó đánh về phía lồng ngực Diệp Thiên.
Trước đó Hắc Ma Yêu Thánh chỉ giả vờ ra vẻ mà thôi, với tính cách của ông ta, sao có thể dễ dàng cúi đầu trước người khác chứ?
Vừa nãy ông ta xoay người chỉ để đánh ra đòn tấn công bất ngờ này, muốn một chiêu khiến Diệp Thiên bị thương nặng, chiếm thế thượng phong.
Khoảnh khắc ông ta ra tay, Diệp Thiên đã có cảm ứng, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Người của Yêu Hoàng Điện quả nhiên đều là hạng vô liêm sỉ với thủ đoạn bỉ ổi!".
Sau đó, cậu lùi lại một bước, khẽ vung cánh tay lên, ánh sáng màu xanh bắn ra, đối chọi với chưởng lực của Hắc Ma Yêu Thánh.
"Bốp!".
Hai luồng sức mạnh va nhau, dư ba năng lượng khủng khiếp lập tức hất tung mặt đất trong phạm vi mấy chục nghìn mét. Mặt đất nứt toác, hiện ra những cái rãnh sâu không thấy đáy. Sau kích này, cả khu vực núi Vân Vụ bị chia thành mấy mảng.
Trên bầu trời, Hắc Ma Yêu Thánh không ngừng lùi lại, mỗi bước chân hạ xuống, bầu khí quyển và không gian đều bị ông ta giẫm thành mảnh vụn, hiện ra bóng tối hư vô.
Còn Diệp Thiên chỉ hơi lảo đảo chứ không lùi lại.
Sức mạnh của thánh nhân tam phẩm cộng thêm sức chiến đấu vô thượng của chân lực hỗn độn, nếu cùng cảnh giới thì Diệp Thiên tuyệt đối không có đối thủ, huống hồ là Hắc Ma Yêu Thánh hiện giờ chỉ có thể phát huy thực lực của thánh nhân nhị phẩm.
"Khốn kiếp!".
Hắc Ma Yêu Thánh bị Diệp Thiên một kích đánh lùi, ánh mắt lóe lên sự căm hận.
"Nếu không phải tôi bị phong ấn 100 nghìn năm ở đây, sức mạnh chưa khôi phục như thời kỳ đỉnh phong, thì cần gì phải sợ thánh nhân tam phẩm tép riu như cậu chứ?".
Ông ta càng nghĩ lại càng tức giận, còn chẳng thèm quan tâm đến thần niệm truyền âm của Huyền Minh nữa, điên cuồng gầm lên một tiếng, ma khí rợp trời bắn ra.
"Vèo!".
"Đại Thiên Ma Thủ!".
Ông ta vung một chưởng ra, trên bầu trời lập tức xuất hiện một bàn tay ma khí khổng lồ mấy chục nghìn mét, hàn khí căm căm, đóng băng một vùng không gian. Những sinh linh ở nơi nó đi qua chỉ cần dính một chút ma khí là bị thôn phệ chỉ còn xương trắng khô quắt.
Cùng là ma khí, nhưng ma khí của Hắc Ma Yêu Thánh mạnh hơn ma khí của Thiên Luân không biết gấp bao nhiêu lần.
Đôi mắt Diệp Thiên đanh lại, nhìn bàn tay ma khí khổng lồ đang ập tới, cậu không có động tác gì dư thừa, chỉ giơ bàn tay lên, hai ngón tay chập lại làm kiếm.
Đầu ngón tay cậu không nhìn thấy kiếm quang hay kiếm ngân gì, dường như cậu chỉ ra vẻ làm vậy, nhưng khoảnh khắc cậu giơ tay lên, Hắc Ma Yêu Thánh lại cảm thấy không gian trước mặt Diệp Thiên hơi méo mó, dường như cách ly cậu trong một không gian mà ông ta không thể chạm tới.
"Đây là..."
Ông ta kinh hãi biến sắc, ánh mắt lóe lên sự bất an.
Còn Diệp Thiên thì toét miệng cười.
"Lâu lắm tôi không dùng chiêu này, đây là lần đầu tiên tôi dùng tới từ khi đặt chân vào giới tu tiên".
"Hôm nay tôi sẽ cho ông chứng kiến uy năng của chiêu này".
Dứt lời, cậu giơ bàn tay lên, ngón tay chỉ thẳng lên trời, sau đó bàn tay như đao chiến, bổ mạnh xuống.
Bá Đồ Thập Tam Kiếm, kiếm thứ nhất!
Vô Nguyệt!