Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay hỗn độn to gần một nửa Trái Đất, nắm chặt xiềng xích ở chính giữa Hạo Thiên Tiệt Linh Trận.

Xiềng xích này nối liền với những sợi xích khác, ngưng tụ bằng nhiều loại chân lực khác nhau. Chúng chính là bốn trong năm loại sức mạnh cao nhất vũ trụ trừ chân lực hỗn độn.

Khi xưa, chính bốn người đám Thần Sáng Thế dùng nhiều loại thiên tài địa bảo quý giá cộng với chân lực đặc biệt của họ bày ra Hạo Thiên Tiệt Linh Trận ở Trái Đất, chỉ để ngăn chặn sự phát triển linh lực ở Trái Đất, đề phòng Diệp Kình Thương mượn sức mạnh này khôi phục đến đỉnh cao.

Bây giờ cũng đã đến lúc Diệp Thiên đối diện với Hạo Thiên Tiệt Linh Trận. Ngay khi bàn tay hỗn độn vừa chạm vào xiềng xích hư ảo đó, bốn luồng sức mạnh lập tức bùng phát, hình thành một con rồng hư ảo, chuẩn bị cắn nuốt bàn tay hỗn độn.

“Không biết lượng sức!”.

Diệp Thiên cười nhạt, không quan tâm mà chỉ khẽ nhấc tay, năm ngón nắm lại.

“Ầm!”.

Bàn tay hỗn độn nắm chặt, con rồng hư ảo chỉ vừa chạm vào bàn tay hỗn độn giống như gặp phải khắc tinh tuyệt đối, bắt đầu tan rã nhanh chóng.

Con rồng chứa đựng bốn loại sức mạnh cao nhất vũ trụ, nhưng nói cho cùng đó cũng chỉ là trận pháp do đám người Thần Sáng Thế độ kiếp thần phẩm chí cường bắt tay nhau tạo ra, sao có thể chống cự được Diệp Thiên đã bế quan mười năm?

Trong mười năm này, Diệp Thiên đã nâng cao chân lực hỗn độn lên cấp năm, hơn nữa chân lực hỗn độn còn dung hợp với Cửu U Ma Khí, Nguyên Dương Tử Khí, chân lực Hạo Nhiên, sức mạnh của Hạo Thiên Tiệt Linh Trận này đã không thể chống đỡ nổi.

“Phá cho tôi!”.

Diệp Thiên chuẩn bị vung tay chém đứt xiềng xích ở chính giữa, ánh mắt lạnh đi. Trong lúc đó, hư không vũ trụ vốn lấp lánh ánh sao bỗng nhiên ảm đạm.

Xung quanh Trái Đất dâng lên một luồng khí tức đen như mực, mặt trời cũng bị che khuất khiến toàn bộ Trái Đất chìm vào bóng tối. Vệ tinh theo dõi ở ngoài Trái Đất trở nên tê liệt, không còn tác dụng.

Sau đó, một tiếng quát vang vọng mây xanh.

“Ai dám đến ngang ngược ở Trái Đất?”.

Tiếng quát như sấm, trong bóng tối lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Trên khắp dải Ngân Hà, vô số đốm sáng hình thành đồng thời lan tỏa ra, khí tức đen như mực tụ lại một chỗ, hóa thành một bàn tay che phủ đất trời, đánh về phía Diệp Thiên.

Đòn đánh này dẫn động sức mạnh trên khắp dải Ngân Hà, uy lực của nó có thể sánh ngang với chưởng khống nhất nguyên, không thua kém gì Thủy Tổ Vạn Thú của mười năm trước.

Đòn tấn công đè xuống đầu, Diệp Thiên không cử động, chỉ ngước mắt, ánh sáng thần bùng lên.

“Vù!”.

Sức mạnh thần niệm mạnh mẽ lập tức cuốn qua hư không, hóa thành một bông vụ gai nhọn vô hình, dễ dàng đâm xuyên bàn tay sức mạnh Ngân Hà vô cùng rộng lớn đó.

“Rầm!”.

Bóng tối vô tận bị xé nát dưới đòn tấn công của Diệp Thiên. Trong bóng tối, một bóng người vật vã lùi lại, từng bước giẫm mạnh trên hư không, sóng khí khiến cho cả Trái Đất cũng bị lay động.

“Hừ!”.

Người đó bị đánh lùi về sau, trên mặt ngơ ngác, cảm thấy rất khó tin. Một lúc sau, ông ta lại ngưng tụ tinh thần, sức mạnh toàn bộ dải Ngân Hà lại được điều động, chuẩn bị ra tay lần nữa.

Đúng lúc đó, Diệp Thiên bất đắc dĩ lên tiếng.

“Nhược Vô thúc tổ!”.

“Con vừa mới quay lại Trái Đất, thúc tổ đã ra chiêu như vậy với con. May là bây giờ con đã khác xưa, không thì đã bị đòn vừa rồi của thúc tổ đánh nát xương rồi sao?”.

Người ra tay nghe được lời này, ánh mắt chấn động, chợt phản ứng lại, nhìn Diệp Thiên với vẻ khó tin.

“Diệp Thiên? Là cậu sao?”.

Ông ta mở to mắt, vẻ mặt thay đổi: “Cậu quay về rồi? Cậu còn trở nên mạnh thêm rồi sao?”.

Người ra tay với Diệp Thiên chính là Hư Nhược Vô. Từ khi tiếp nhận y bát của Diệp Kình Thương, ông ta đã trở thành chủ của Ngân Hà. Trong vòng mười năm, ông ta thúc đẩy mọi tiềm lực của mình, muốn dùng mọi biện pháp để chân lực hư vô của ông ta thăng hoa lên tầng cao hơn.

Do đó, bây giờ ông ta mượn sức mạnh của toàn bộ dải Ngân Hà, cộng thêm tu vi độ kiếp thần phẩm mạnh nhất của mình miễn cưỡng có thể bùng phát uy lực chưởng khống nhất nguyên.

Ông ta cảm giác được dị động bên ngoài Trái Đất, tưởng rằng một trong bốn kẻ đó giáng lâm Trái Đất nên mới toàn lực ra tay.

Nhưng ông ta không ngờ, người gây ra dị động bên ngoài Trái Đất lại là Diệp Thiên.

Ông ta càng không ngờ Diệp Thiên có thể dễ dàng đánh phá một đòn toàn lực của mình.

Phải biết rằng mười năm trước khi chia tay với Diệp Thiên, Diệp Thiên còn chưa đạt tới hóa thần.

“Là con đây!”.

Diệp Thiên để lộ nụ cười mỉm, bước tới một bước, đứng trước mặt Hư Nhược Vô.

“Con về rồi!”.

Hư Nhược Vô nhìn Diệp Thiên một lúc lâu mới đưa tay đấm nhẹ vào ngực Diệp Thiên.

“Thằng nhóc này, cuối cùng cũng chịu về rồi!”.

“Hơn mười năm không gặp, bây giờ ngay cả tôi cũng không nhìn thấu được cậu nữa”.

Ông ta có thể cảm nhận được tu vi lúc này của Diệp Thiên là độ kiếp nhất phẩm, nhưng đứng trước mặt Diệp Thiên lại cho ông ta cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ, giống như Diệp Thiên có thể nghiền nát ông ta ra bất cứ lúc nào.

Giống như một con kiến đứng trước ngọn cây chọc trời, cảm giác bất lực nhìn mà không với tới được.

Trong mắt ông ta để lộ bùi ngùi vô hạn, thở dài nói: “Đáng tiếc, nếu bố cậu còn sống, nhìn thấy cậu của ngày hôm nay nhất định sẽ cảm thấy rất vui”.

“Bây giờ chắc cậu đủ sức để đối phó với đám Thần Sáng Thế rồi phải không?”.

Diệp Thiên mỉm cười: “Bốn người kế thừa thần cách con đã giết ba kẻ, chỉ còn lại một mình Thần Sáng Thế”.

Giờ phút này, vẻ mặt Hư Nhược Vô lại chấn động, tròng mắt không ngừng dao động.

“Cái gì?”.

Mặc dù ông ta hận bốn kẻ đó, nhưng ông ta luôn cảm thấy kiêng dè thực lực của bọn họ từ tận đáy lòng. Cho dù ông ta nắm giữ dải Ngân Hà, có thể điều động sức mạnh của một thiên hà, nhưng ông ta cũng không nắm chắc mình có thể thắng được bọn họ.

Diệp Thiên lại giết được ba người trong số đó, đây là khái niệm gì?

“Những chuyện khác chúng ta về Trái Đất rồi từ từ nói”.

Diệp Thiên vỗ vai Hư Nhược Vô, sau đó đưa mắt nhìn sang Hạo Thiên Tiệt Linh Trận bị mình nắm chặt dây xích.

“Bây giờ con chỉ muốn hủy đi trận pháp đã tồn tại mấy trăm nghìn năm này”.

“Cũng xem như một lời hồi đáp cho bố!”.

Dứt lời, Diệp Thiên kéo tay, bàn tay hỗn độn khổng lồ cũng bị kéo sang một bên Trái Đất.

“Soạt!”.

Dây xích hư ảo ở trung tâm Hạo Thiên Tiệt Linh Trận bị giật đứt, sau đó Diệp Thiên vung tay, chân lực hỗn độn ùn ùn kéo tới, bao bọc toàn bộ Trái Đất.

“Chân lực hỗn độn, bao la vạn tượng!”.

“Tất cả trở thành kẻ phụ thuộc tôi đi!”.

Diệp Thiên nhẹ nhangg thốt lên, những sức mạnh kỳ lạ bao trùm bên ngoài Trái Đất bị chân lực hỗn độn nuốt chửng đồng hóa, cuối cùng hòa làm một với chân lực hỗn độn.

Sau khi cắn nuốt xong, Diệp Thiên ẩn đi chân lực hỗn độn. Đúng lúc này, ở trung tâm Trái Đất, một cột sáng vọt thẳng lên trời, thậm chí xuyên qua bầu khí quyển, xuyên thẳng ra hư không vũ trụ.

Đó là một cột linh lực to lớn. Cuối cùng, linh lực của Trái Đất bị kìm giữ mấy trăm nghìn năm cũng tuôn trào ngay khi Hạo Thiên Tiệt Linh Trận bị phá.

Cùng lúc đó, tất cả sinh linh trên Trái Đất đều ngạc nhiên ngẩng đầu. Mặc dù họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại mơ hồ có cảm giác như thứ gì đó đè ép trên đỉnh đầu được loại bỏ.

Ngày hôm đó, Hạo Thiên Tiệt Linh Trận, phá!

Toàn bộ Trái Đất tiến vào kỷ nguyên mới linh lực hồi phục toàn diện!

Cùng lúc đó, xa trong vùng đất tĩnh lặng ở bầu trời sao vũ trụ, một bóng người áo trắng đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt ra.

“Hạo Thiên Tiệt Linh Trận bị phá rồi?”.

Người đó là Độc Cô Cảnh Viêm đã biến mất mười năm.

Gương mặt ông ta gần như sa sầm trong nháy mắt, ánh mắt tỏa ra sát ý ngút trời, hàng trăm ngôi sao ở xung quanh bị chấn nát vụn.

“Diệp Lăng Thiên, tôi đợi cậu lâu lắm rồi!”.

“Lần này cậu sẽ không có bất cứ cơ hội nào nữa!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK