“Sáu giọng nói?”.
Thần sứ Tăng Hận mở miệng lại phát ra sáu giọng nói khác nhau hoàn toàn, nhưng sáu giọng nói đó lại tề tụ trên một người, kỳ diệu mà quỷ dị.
“Đây là…”.
Diệp Thiên nheo hai mắt, trong lòng đột nhiên lóe lên ý nghĩ đáng sợ.
“Chẳng lẽ năm người còn lại đã hợp làm một với anh?”.
Thần sứ Tăng Hận nghe xong lập tức cười thành tiếng, sáu tiếng nói vang vọng chân trời, khiến hội trường kết giới rung chuyển.
Hắn bước ra một bước, đáp xuống từ trên tháp cao, đứng trước mặt Diệp Thiên, ánh mắt nghiêm túc sắc bén.
“Thằng nhóc họ Diệp, cậu thông minh lắm!”.
“Không sai, sáu người chúng tôi đúng là đã hợp làm một!”.
“Kể ra chuyện này còn nhờ cậu ban cho”.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ tức giận, lạnh lùng nói: “Từ ngày chiến đấu với cậu ở cầu nối giữa Thiên Thần Giới và vũ trụ cấp thấp, sáu người chúng tôi đều bị cậu đánh trọng thương, mất một cánh tay”.
“Sau khi chúng tôi quay về thiên cung Hoàng Tuyền, thiên thần Hoàng Tuyền hủy diệt thần sứ Kiêu Cuồng, dùng thân xác hắn ngưng tụ ra năm cánh tay, giúp năm người còn lại chúng tôi có thể đắp nặn lại cơ thể, thực lực tăng vọt so với trước kia”.
“Nhưng chúng tôi hiểu rất rõ, dựa vào điều này mà muốn đánh bại cậu, thiên thần Hỗn Độn năm xưa, thì còn kém nhiều”.
Hắn dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc, anh em nhà họ Cổ cũng kinh ngạc.
“Thiên thần Hỗn Độn?”.
Đám đông nhìn Diệp Thiên đầy khó tin, ánh mắt mỗi người mỗi khác, cảm thấy không dám tin vào tai mình.
Danh từ thiên thần Hỗn Độn đã quá sâu xa, tồn tại từ thời thượng cổ ở Thiên Thần Giới, hễ là người ở Thiên Thần Giới đều không thể quên danh từ này.
Bởi vì trong Thiên Thần Giới có nhiều thần tộc, nhưng người thật sự có thể gọi là thiên thần chỉ có năm vị.
Thiên thần Hỗn Độn là một trong số đó!
Tương truyền thiên thần Hỗn Độn đã qua đời vào mấy triệu năm trước, không còn tồn tại trên thế gian, cho nên bây giờ Thiên Thần Giới chỉ có bốn vị thiên thần được công nhận.
Nhưng theo thần sứ Tăng Hận nói Diệp Thiên lại là thiên thần Hỗn Độn?
Sao có thể như vậy?
Thần sứ Tăng Hận không quan tâm đến phản ứng của người khác, chỉ nhìn về phía Diệp Thiên không chớp mắt, trong mắt lóe lên ngọn lửa phẫn nộ.
“Họ Diệp kia, để đánh bại cậu, trả thù cậu, chúng tôi không tiếc quỳ xuống cầu xin thiên thần Hoàng Tuyền, cầu xin ông ấy hợp nhất chúng tôi!”.
“Mấy ngày qua, năm người chúng tôi đã trải qua nỗi đau rèn luyện thân thể, cuối cùng hợp nhất thành công, tính cả phần thần sứ Kiêu Cuồng đã chết, bây giờ sáu người chúng tôi hợp lại làm một, nay đã khác xưa”.
“Chúng tôi biết hôm nay cậu sẽ đến khiêu chiến võ đài, vừa khéo nhân cơ hội này chúng tôi sẽ tiếp đãi cậu thật tốt!”.
Dứt lời, năm ngón hắn khép lại. Trong nháy mắt, sáu tiếng kêu rên nức nở vang vọng khắp hiện trường. Những gương mặt quỷ tựa như đau khổ, tựa như bi thương, tựa như phẫn nộ, tựa như đau buồn, tựa như căm hận, tựa như kiêu căng.
Trong thời gian ngắn, trên võ đài quần ma loạn quỷ. Một số người xem chiến dưới võ đài tu vi khá yếu rơi vào trong hoàn cảnh khó hiểu, cảm xúc lại bị tiếng quỷ khóc dẫn dắt, lúc thì cười ngây ngốc, lúc thì phẫn nộ gào thét.
Lục đại thần sứ hợp lại làm một, dốc sức ra tay lần nữa!
Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt, cũng có vẻ trịnh trọng.
Giây lát sau, anh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, năm ngón nắm lại ấn lên sàn võ đài.
“Vạn vật đều có phần cốt lõi của nó!”.
“Chỉ cần nắm được cốt lõi thì có thể phá được nó trong một lần hành động!”.
Một tiếng quát khẽ vang lên từ miệng Diệp Thiên, toàn bộ hội trường rung chuyển.
“Hỗn Độn Thổ Tức!”.