Thấy Diệp Thiên nở nụ cười giễu cợt, Lí Vân Phi siết
chặt nắm đấm, ánh mắt biến đổi liên tục.
Cậu ta đứng im tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng thả
lòng nắm tay, lùi về sau nửa bước.
“Diệp Thiên, là tôi đã xem thường cậu, tôi không ngờ
cậu lại là Diệp tiên sinh ở tình Xuyên”.
“Hôm nay tôi thua rồi, thua một cách thàm hại”.
Cậu ta lùi về sau một bước, đồng nghĩa cúi đầu trước
Diệp Thiên, tự nhận mình không bằng.
Giọng nói cậu ta nặng trịch, trong mắt có ngọn lửa
không cam tâm đang bùng cháy.
“Hôm nay tôi nhận thua, nhưng không có nghĩa tôi
nhận thua cả đời”.
“Diệp tiên sinh, bây giờ cậu trấn áp một tỉnh, nắm trong tay
Tập đoàn Lăng Thiên, tôi không thể không nhận thua.
Bất kể thân phận địa vị hay mối quan hệ tài
sàn, tôi vẫn còn một khoàng cách nhất định với cậu”.
“Nhưng hôm nay tôi xin thể tại đây, đợi tôi rèn luyện
ở Long Nhận mười năm, trong tương lai tôi nhất định sẽ
đứng cao hơn cậu. Lí Vân Phi tôi tuyệt đối sẽ không thua cậu!”.
Mỗi một câu chữ của cậu ta đều toát ra quyết tâm
cực lớn, trong mắt dâng trào ý chí chiến đấu. Cậu ta đã
hạ quyết tâm, sau tối hôm nay, cậu ta sẽ gạt hết tình
cảm nam nữ sang bên, dành hết tâm tư vào Long Nhận,
nỗ lực trở thành người mạnh nhất Long Nhận, tương lai
tranh cao thấp với Diệp Thiên.
Cậu ta sẽ nhớ kĩ mọi chuyện xảy ra vào hôm nay, một
ngày nào đó trong tương lai, cậu ta sẽ đạp Diệp Thiên
dưới chân mình.
“Ó?”.
Diệp Thiên cảm thấy hơi bất ngờ, liếc cậu ta một cái.
“Anh cho rằng mình vào được Long Nhận thì sau này
sẽ thắng được tôi sao?”.
Cậu lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong
giễu cợt.
“Xét trên sự tự tin và khí phách của anh, hôm nay tôi
sẽ tha cho anh”.
“Anh cút đi!”.
Lí Vân Phi chăm chú nhìn lại, cậu ta đường đường là
thành viên chính thức của Long Nhận, ngoại trừ thống
soái và lãnh đạo trực tiếp trong Long Nhận, ai dám hô
quát cậu ta như vậy?
Nhưng cậu ta lại không dám phản bác lời của Diệp Thiên,
khả năng trở tay nắm quyền sinh sát của Diệp
Thiên vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt cậu ta.
Cậu ta tóm lấy áo khoác vắt trên ghế, bước nhanh ra
ngoài cửa, ý chí chiến đấu trong mắt càng rực cháy.
Diệp Thiên lại không nhìn cậu ta lấy một cái, dưỡng
như hoàn toàn phớt lờ cậu ta. Lí Vân Phi cắn răng, biến
mất trong màn đêm.
Diệp Thiên chưa bao giờ để tâm câu nói của Lí Vân
Phi. Lí Vân Phi tự cao tự đại, nhưng tu vi bây giờ cũng chỉ
mới tu được nội lực, mới vừa chạm vào ngưỡng cửa của
võ giả nội gia. Cho dù cậu ta có cố gắng mười năm hay
mấy chục năm nữa, đối với cậu mà nói cũng chỉ là con
kiến mà thôi.
Về thân phận thành viên chính thức của Long Nhận,
cậu lại càng không đề tâm. Cậu đã đảm nhiệm chức
tổng giáo quan của Long Nhận, là chỉ huy cao nhất trong
toàn thể Long Nhận, Lí Vân Phi cùng lắm chì là lính dưới
trướng cậu mà thôi.
“Cậu Thiên, thằng nghiệt súc này đắc tội với cậu, cậu
có gì bất mãn xin hãy trách tội!”.
Ngô Quảng Phú tiến lên, khom người trước Diệp
Thiên, về mặt áy náy.
Diệp Thiên chỉ bình thàn xua tay: “Chuyện này đã qua
không cần nhắc tới nữa, và lại anh là anh, Ngô Lăng Hiên
là Ngô Lăng Hiên, tôi phân biệt được rõ ràng”.
Ngô Quảng Phú nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Lúc này Lâm Thiên Nam đột nhiên bước lên, hạ giọng nói
với Diệp Thiên: “Chủ tịch, hai người này… chúng ta phải
làm sao?”.
Hắn chỉ vào Thầm Trung Hoa và Hoàng Hưng Hài,
lúc này cơ thể hai người họ đã méo mó, ngừng thờ từ lâu.
“Bọn họ một là con trai ông chủ Tập đoàn Thịnh Vinh
của nhà họ Thầm, một là cậu ấm của Quốc tế Hoàng
Minh nhà họ Hoàng. Chuyện này cậu muốn xử lý thế nào?”.
Lâm Thiên Nam quan sát sắc mặt của Diệp Thiên,
trong lòng hồi hộp không thôi.
chặt nắm đấm, ánh mắt biến đổi liên tục.
Cậu ta đứng im tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng thả
lòng nắm tay, lùi về sau nửa bước.
“Diệp Thiên, là tôi đã xem thường cậu, tôi không ngờ
cậu lại là Diệp tiên sinh ở tình Xuyên”.
“Hôm nay tôi thua rồi, thua một cách thàm hại”.
Cậu ta lùi về sau một bước, đồng nghĩa cúi đầu trước
Diệp Thiên, tự nhận mình không bằng.
Giọng nói cậu ta nặng trịch, trong mắt có ngọn lửa
không cam tâm đang bùng cháy.
“Hôm nay tôi nhận thua, nhưng không có nghĩa tôi
nhận thua cả đời”.
“Diệp tiên sinh, bây giờ cậu trấn áp một tỉnh, nắm trong tay
Tập đoàn Lăng Thiên, tôi không thể không nhận thua.
Bất kể thân phận địa vị hay mối quan hệ tài
sàn, tôi vẫn còn một khoàng cách nhất định với cậu”.
“Nhưng hôm nay tôi xin thể tại đây, đợi tôi rèn luyện
ở Long Nhận mười năm, trong tương lai tôi nhất định sẽ
đứng cao hơn cậu. Lí Vân Phi tôi tuyệt đối sẽ không thua cậu!”.
Mỗi một câu chữ của cậu ta đều toát ra quyết tâm
cực lớn, trong mắt dâng trào ý chí chiến đấu. Cậu ta đã
hạ quyết tâm, sau tối hôm nay, cậu ta sẽ gạt hết tình
cảm nam nữ sang bên, dành hết tâm tư vào Long Nhận,
nỗ lực trở thành người mạnh nhất Long Nhận, tương lai
tranh cao thấp với Diệp Thiên.
Cậu ta sẽ nhớ kĩ mọi chuyện xảy ra vào hôm nay, một
ngày nào đó trong tương lai, cậu ta sẽ đạp Diệp Thiên
dưới chân mình.
“Ó?”.
Diệp Thiên cảm thấy hơi bất ngờ, liếc cậu ta một cái.
“Anh cho rằng mình vào được Long Nhận thì sau này
sẽ thắng được tôi sao?”.
Cậu lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong
giễu cợt.
“Xét trên sự tự tin và khí phách của anh, hôm nay tôi
sẽ tha cho anh”.
“Anh cút đi!”.
Lí Vân Phi chăm chú nhìn lại, cậu ta đường đường là
thành viên chính thức của Long Nhận, ngoại trừ thống
soái và lãnh đạo trực tiếp trong Long Nhận, ai dám hô
quát cậu ta như vậy?
Nhưng cậu ta lại không dám phản bác lời của Diệp Thiên,
khả năng trở tay nắm quyền sinh sát của Diệp
Thiên vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt cậu ta.
Cậu ta tóm lấy áo khoác vắt trên ghế, bước nhanh ra
ngoài cửa, ý chí chiến đấu trong mắt càng rực cháy.
Diệp Thiên lại không nhìn cậu ta lấy một cái, dưỡng
như hoàn toàn phớt lờ cậu ta. Lí Vân Phi cắn răng, biến
mất trong màn đêm.
Diệp Thiên chưa bao giờ để tâm câu nói của Lí Vân
Phi. Lí Vân Phi tự cao tự đại, nhưng tu vi bây giờ cũng chỉ
mới tu được nội lực, mới vừa chạm vào ngưỡng cửa của
võ giả nội gia. Cho dù cậu ta có cố gắng mười năm hay
mấy chục năm nữa, đối với cậu mà nói cũng chỉ là con
kiến mà thôi.
Về thân phận thành viên chính thức của Long Nhận,
cậu lại càng không đề tâm. Cậu đã đảm nhiệm chức
tổng giáo quan của Long Nhận, là chỉ huy cao nhất trong
toàn thể Long Nhận, Lí Vân Phi cùng lắm chì là lính dưới
trướng cậu mà thôi.
“Cậu Thiên, thằng nghiệt súc này đắc tội với cậu, cậu
có gì bất mãn xin hãy trách tội!”.
Ngô Quảng Phú tiến lên, khom người trước Diệp
Thiên, về mặt áy náy.
Diệp Thiên chỉ bình thàn xua tay: “Chuyện này đã qua
không cần nhắc tới nữa, và lại anh là anh, Ngô Lăng Hiên
là Ngô Lăng Hiên, tôi phân biệt được rõ ràng”.
Ngô Quảng Phú nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Lúc này Lâm Thiên Nam đột nhiên bước lên, hạ giọng nói
với Diệp Thiên: “Chủ tịch, hai người này… chúng ta phải
làm sao?”.
Hắn chỉ vào Thầm Trung Hoa và Hoàng Hưng Hài,
lúc này cơ thể hai người họ đã méo mó, ngừng thờ từ lâu.
“Bọn họ một là con trai ông chủ Tập đoàn Thịnh Vinh
của nhà họ Thầm, một là cậu ấm của Quốc tế Hoàng
Minh nhà họ Hoàng. Chuyện này cậu muốn xử lý thế nào?”.
Lâm Thiên Nam quan sát sắc mặt của Diệp Thiên,
trong lòng hồi hộp không thôi.