Chương 1877
Ngụy Phó hơi khựng lại, hạ giọng nói: “Người bảo hộ nhà họ Cận, Vi Lạc?”.
Đương nhiên ông ta nhận ra người đàn ông áo đen, đây chính là người
bảo hộ của nhà họ Cận, vô cùng có uy quyền ở Cảng Đảo, danh tiếng nổi bật nhất, thực lực mạnh nhất cảng Đảo chỉ sau ông tổ nhà họ Cận và gia chủ Cận Lãnh Hàn. Vai vế ông ta rất cao, tu vi rất mạnh, mấy chục năm trước đã đạt tới cảnh giới siêu phàm.
Vi Lạc dẫn người vào trong trang viên, Ngụy Phó lập tức chắp tay hành lễ: “Vi tiền bối, không biết ông đột nhiên đến nhà họ Ngụy chúng tôi là có việc gì?”
Ánh mắt Vi Lạc rất lạnh nhạt, chỉ hờ hững liếc nhìn Ngụy Phó . Vị thần bảo hộ của nhà họ Ngụy ở trong mắt ông ta cứ như sâu kiến vậy.
“Ngụy Phó, bớt nhiều lời với tôi, tôi đến đây để tìm cháu ông Ngụy Tử Phó, cậu ta có quan hệ với hung thủ giết đồ đệ tôi. Đồ đệ của tôi bị giết, cậu ta không thoát khỏi liên quan, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta!”.
Nhiếp Hoa ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng ánh mắt căm phẫn lại khiến người ta run sợ. Hôm nay, ông ta đi theo Vi Lạc đến đây là để trả mối thù giết con.
“Hóa ra tiền bối đến đây vì chuyện này!”.
Ngụy Phó gật đầu, nói tiếp: “Tôi cũng vừa mới được biết chuyện đồ đệ ông, tôi rất lấy làm tiếc!”.
“Nhưng chuyện này không liên quan đến nhà họ Ngụy chúng tôi. ông tìm đến nhà họ Ngụy có phải là tìm sai đối tượng rồi không?”.
Nếu là ngày thường, Ngụy Phó nói chuyện với Vi Lạc chắc chắn sẽ rất nhũn nhặn, nhưng hôm nay ông ta lại tràn đầy tự tin, không kiêu không nịnh, tất cả là bởi Diệp Thiên còn ngồi phía sau.
Cảm nhận được thái độ cứng rắn của Ngụy Phó, ánh mắt Vi Lạc trở nên tối sầm.
“Ngụy Phó, tôi biết nhà họ Ngụy các ông đã móc nối quan hệ với Diệp Lăng Thiên, nhưng ông tổ nhà họ Cận chúng tôi đã đích thân ra lệnh, nhà họ Cận và nhà họ Ngụy như nước với lửa, quyết không bỏ qua. Bây giờ tôi không dám động vào nhà họ Ngụy các ông, nhưng chuyện này liên quan đến cháu trai của ông. Ồng chỉ cần giao cháu trai của ông
ra đây, tôi hỏi cậu ta vài câu là được. Tôi chỉ tìm hung thủ, không liên lụy đến người khác!”.
Ngụy Phó nghe vậy, sắc mặt ung dung, khẽ lắc đầu.
“Vi tiền bối, ông thật sự muốn tìm hung thủ sao?”.
Vi Lạc cất giọng lạnh nhạt, chỉ thốt ra bốn chữ: “Giết người đền mạng!”.
Lần này, Ngụy Phó không mở miệng thoái thác nữa. ông ta cười nhạt, giọng điệu có vẻ chế nhạo.
“Vi tiền bối, nếu ông đã cố chấp muốn tìm hung thủ, vậy tôi cũng đành phối hợp. Bây giờ, hung thủ giết đồ đệ của ông đang ở chỗ tôi!”.
ống ta nói xong thì bước sang một bên, để Vi Lạc vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng của Diệp Thiên.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người ở đây đều bàng hoàng.
“Ông nội!”.
Ngụy Tử Phó kinh ngạc kêu lên. Cậu ta thực sự không hiểu, mình đã thỏa thuận với ông nội để ông giúp Diệp Thiên thoát thân, nhưng bây giờ Ngụy Phó lại làm Diệp Thiên bại lộ hẳn.
Nhậm Uyển Doanh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vô cùng tức giận. Cô ta cho rằng nhà họ Ngụy nuốt lời, hại Diệp Thiên.
Vi Lạc nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Thiên, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc, dường như ông ta đã nhìn thấy bóng lưng này ở đâu đó.