Diệp Thiên chắp tay đứng ở đình viện, ánh mắt giống như điện xẹt, bắn thẳng vào trong đám mây cao vút.
Bóng người khổng lồ ngưng tụ từ vô số đám mây đó giống như một thần linh cao cao tại thượng, đứng trên đỉnh đầu của vạn sự vạn vật, chi phối tất cả, thống trị tất cả.
Anh không những phát hiện ra dao động thần niệm vô cùng mãnh liệt, mà còn phát hiện ra khí tức của hàn khí Hoàng Tuyền cực kỳ mãnh liệt.
Hàn khí Hoàng Tuyền này không giống với của Độc Cô Cảnh Viêm, hiển nhiên là cao hơn mấy cấp bậc, thậm chí cao hơn cấp năm mà anh được biết.
Giờ phút này, chân lực hỗn độn trong cơ thể anh đang sôi trào, không khắc chế được muốn tràn ra ngoài cơ thể. Đó là sự cộng minh giữa các sức mạnh cao nhất, cũng là dấu hiệu khi chân lực hỗn độn phát hiện ra đại địch xuất hiện.
Do đó, Diệp Thiên hầu như không suy nghĩ nhiều đã xác định được thân phận của bóng người kia.
Trên đất trời này, dù là vũ trụ cấp thấp hay Thiên Thần Giới cấp cao, chỉ có một người sở hữu hàn khí Hoàng Tuyền tinh thuần và đáng sợ như vậy.
Đó là thần tử Hoàng Tuyền đời đầu!
Trên trời, bóng người ngưng tụ từ đám mây không nhìn thấy rõ gương mặt cụ thể, nhưng giọng nói lại vang lên du dương.
“Hỗn Độn, tôi và cậu vốn cùng thế hệ, sao phân biệt già trẻ được?”.
Trong lúc ông ta nói chuyện, một luồng uy áp vô cùng mạnh mẽ giáng xuống. Cho dù Diệp Thiên ở đây cũng không thể giúp những người khác chống đỡ luồng uy áp đó. Tất cả mọi người trong nhà họ Cổ, kể cả gia chủ Cổ Hoa đều bị luồng uy áp đó đánh ngất.
Ở nhà họ Cổ chỉ còn lại mình Diệp Thiên và giọng nói từ trong đám mây kia giằng co với nhau.
Bóng người kia tiếp tục lên tiếng: “Cậu đã nhận tất cả truyền thừa từ Cổ Cận Hồn thì cậu chính là Hỗn Độn, cậu và tôi là anh em như thể tay chân, cần gì phải khách khí?”.
Nghe được câu nói đó, ánh mắt của Diệp Thiên trở nên lạnh lẽo: “Im miệng, ông có tư cách gì xưng anh xưng em với tôi!”.
“Năm xưa Cổ tiền bối xem bốn người các ông như anh em, cùng nhau mở ra đại thiên vũ trụ. Nhưng các ông lại kiêng dè sức mạnh của ông ấy, liên kết vây công ông ấy, khiến ông ấy chủ động rơi vào luân hồi, giờ đã chết!”.
“Tôi kế thừa danh hiệu thần tử Hỗn Độn, sớm muộn tôi cũng sẽ tính món nợ này với các ông!”.
Thần tử Hoàng Tuyền nghe xong thì chỉ khẽ cười lắc đầu: “Hỗn Độn, tính tình của cậu nóng nảy hơn năm xưa nhiều, tôi vẫn thích thiên thần Hỗn Độn bình tĩnh ung dung kia hơn”.
Khắc sau, ông ta đổi đề tài: “Cậu muốn tìm chúng tôi tính sổ, ít nhất cũng phải có thực lực tu vi cùng đẳng cấp với chúng tôi!”.
“Cậu chỉ mới vào Thiên Thần Giới, sức mạnh còn chưa được Thiên Thần Giới đồng hóa hoàn toàn, độ ăn ý của chân lực hỗn độn trong cơ thể cậu và khí vị diện cũng chưa đạt tới đỉnh cao, Vạn Cổ Hỗn Độn Thể của cậu cũng còn thiếu sót”.
“Cậu lấy gì đấu với chúng tôi?”.
Diệp Thiên không hề phản bác, chỉ lạnh lùng nói: “Bây giờ mọi thứ mới chỉ là bắt đầu. Nếu các người thật sự nắm chắc phần thắng thì có thể hiện thân ra tay với tôi, cần gì phải giấu đầu lộ đuôi, chỉ dùng một phân thân gặp tôi?”.
Thần tử Hoàng Tuyền không đáp lại, dường như đang rơi vào suy tư. Sau khi trầm ngâm một lúc, giọng nói ông ta lại vang lên.
“Chúng tôi không ra tay với cậu đương nhiên có lý do của chúng tôi, nhưng cậu nên biết, bây giờ cậu vẫn còn khoảng cách với tôi”.
“Hôm nay tôi đến tìm cậu không phải muốn nhiều lời với cậu, mà chỉ muốn đánh cược với cậu”.
“Đánh cược?”.
Ánh mắt Diệp Thiên dao động.
“Không sai”.
Thần tử Hoàng Tuyền lạnh nhạt nói: “Ván cược này liên quan đến tất cả con cháu đời sau của Cổ Cận Hồn, cũng là tính mạng của tất cả mọi người trong nhà họ Cổ”.
Diệp Thiên nghe vậy không khỏi bật cười: “Dựa vào đâu?”.
Thần tử Hoàng Tuyền không nhiều lời, bóng người khổng lồ đột nhiên giơ tay, lòng bàn tay hướng về phía ngôi nhà của nhà họ Cổ.
“Ồ?”.
Diệp Thiên chợt ý thức được điều gì, lập tức hành động. Anh nhảy vọt lên cao trăm mét, sau đó trên người tỏa ra ánh sáng trắng đen, cả cánh tay phải đã hóa thành màu sao trời.
Trên đỉnh đầu anh, nụ hoa không màu trong suốt mượt mà hiện ra, tam nguyên quy nhất trong nháy mắt kích hoạt.