Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy trụ chống trời khổng lồ đâm thẳng vào mây, dựng thành một tòa thần điện, trang nghiêm hùng vĩ, chính là nơi vị đại năng đến từ Chân Vũ Thánh Môn kia từng đến tấn kiến.

Lúc này, ở sâu trong đám mây của cung điện, một bóng dáng không nhìn rõ diện mạo chậm rãi mở mắt, hai luồng thần mang giống như tia vũ trụ, bắn xuyên qua hư không, càn quét vũ trụ sao trời.

Do chân lực hỗn độn cấp ba của Diệp Thiên được thi triển hoàn toàn, khí tức hỗn độn cực kỳ mạnh mẽ cuồn cuộn kia đã đánh thức bóng dáng đã rất lâu không màng thế sự, không vấn hồng trần này.

"Đúng là khí tức hỗn độn", ông ta lẩm bẩm, lúc này, hai luồng thần mang từ đôi mắt ông ta bắn vào tinh không vũ trụ mới dần thu nhỏ.

"Chân lực hỗn độn, cảm giác thật hoài niệm!".

Giọng nói ông ta đầy cảm khái, nhưng ngay sau đó lại bất ngờ thay đổi, trở nên lạnh lẽo thấu xương.

"Xem ra vị thần tử Hỗn Độn của luân hồi lần này đã đến thế giới trung tâm Ngân Hà rồi. Nhưng từ độ mạnh yếu của luồng khí tức này, thì chắc hẳn mới đạt đến cấp ba mà thôi".

"Thần tử Hỗn Độn của luân hồi trước tốt xấu gì cũng tu lên cấp bốn, xem ra thần tử Hỗn Độn của luân hồi này vẫn kém hơn một bậc".

Dù cảm ứng được sự tồn tại của chân lực hỗn độn nhưng ông ta cũng không có quá nhiều hành động dư thừa, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

"Cứ mạnh thêm đi, cậu của bây giờ còn chẳng có tư cách để tôi ra tay giết. Chờ sau này cậu nỗ lực hơn, lớn mạnh hơn, tôi sẽ khiến cậu trong phút chốc rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng".

"Thời đại thuộc về thần tử Hỗn Độn đã qua lâu rồi, thời đại này chỉ thuộc về thần tử Hoàng Tuyền. Dù cậu giãy giụa thế nào, thì cuối cùng cũng không thể trở thành thần tử Hỗn Độn thực sự".

Dứt lời, thần điện trở lại yên tĩnh, nhưng khí tức hàn băng vô tận vẫn liên miên không dứt, đóng băng vũ trụ, dường như ngay cả không gian cũng có thể ngưng kết.

Còn lúc này, trên đỉnh núi Vân Vụ, Diệp Thiên tế ra tam hoa tụ đỉnh, khí tức cuồn cuộn, điều động lên đỉnh điểm. Luồng khí tức hỗn độn kia khiến Đan Thần Tử ở đối diện cậu phải sửng sốt.

"Tam hoa tụ đỉnh?", sắc mặt Đan Thần Tử không ngừng thay đổi, trong lòng cũng vô cùng kinh hãi.

"Rốt cuộc chân lực màu đỏ tươi mà tên này sở hữu là gì vậy? Chỉ là nguyên anh thần phẩm mà có thể tỏa ra khí tức cường hãn của tu sĩ cảnh giới thánh nhân".

Đầu óc ông ta xoay chuyển, thông tin về các loại chân lực mà ông ta biết lướt qua đầu, nhưng không có bất cứ loại nào trùng khớp với loại Diệp Thiên đang thi triển.

Dù sao chân lực hỗn độn cũng là bí mật cổ xưa nhất trong vũ trụ, thông thường chỉ có những độ kiếp kim tiên đã thực sự chạm tới cơ mật nòng cốt của vũ trụ thì mới biết.

Còn Hư Nhược Vô biết về chân lực hỗn độn chẳng qua là vì có giao tình tốt với Diệp Kình Thương, nếu không ông ta cũng không biết gì về chân lực này cả.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Đan Thần Tử, tam hoa tụ đỉnh của Diệp Thiên đã tập kết xong xuôi, cậu giẫm chân lên hư không, ánh mắt ngạo nghễ, toàn thân lấp lánh ánh sáng màu đỏ tươi, năm ngón tay hơi nắm lại, trong lòng bàn tay nắm một luồng sáng đỏ tươi.

Sau đó, nắm tay cậu được luồng sáng đỏ tươi bao trùm, cậu vung mạnh ra.

Tam Tuyệt Quyền, Thôn Nhật Nguyệt!

Cùng là chiêu này, nhưng đánh ra trong lúc thi triển tam hoa tụ đỉnh, uy lực của nó không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Chỉ thấy Diệp Thiên đánh một quyền ra, không gian phía trước cậu như bị cối xay nghiền qua, vỡ vụn.

Quyền kình rắn chắc hóa thành một chiếc đinh khổng lồ đỏ tươi có thể thấy được bằng mắt thường, đánh thẳng vào hư không, còn Đan Thần Tử đang ở chính giữa.

"Dù ông là ai, thì hôm nay tôi cũng phải lấy bằng được Trường Sinh Hỏa Đằng".

Cảm nhận được ý chí chiến đấu mãnh liệt của Diệp Thiên, tuy trong lòng Đan Thần Tử trầm xuống, nhưng ông ta không hề rút lui, mà còn gầm lên một tiếng, ống tay áo không gió tự bay.

Do cảm giác chèn ép Diệp Thiên thi triển lúc này, ông ta không dám chậm trễ chút nào, khoảnh khắc Diệp Thiên ra quyền, ông ta đã lấy một viên đan dược trong nhẫn không gian ở đầu ngón tay ra, bỏ ngay vào miệng.

Đan dược vào miệng liền tan, hóa thành một dòng chảy sức mạnh cuồn cuộn lan khắp tứ chi xương cốt. Khí tức của ông ta cũng tăng vọt từ thánh nhân tứ phẩm lên thánh nhân ngũ phẩm, thậm chí còn gần đột phá lục phẩm.

Cảm giác tràn trề sức mạnh khiến sự lo lắng trước đó của Đan Thần Tử biến mất sạch sẽ, dường như mọi thứ trên đời đều nằm trong lòng bàn tay ông ta.

Quyền kình của Diệp Thiên ép tới, ông ta cũng giơ bàn tay lên, sau đó điểm một cái vào không gian.

"Đan Thần Chỉ!".

Ngón tay này vừa điểm, một luồng khí tức mênh mang đến từ hằng cổ lập tức tỏa ra, sau đó, một ngón tay khổng lồ to mấy nghìn mét xuyên qua không gian, va chạm trực diện với chiếc đinh khổng lồ đỏ tươi do quyền kình của Diệp Thiên dẫn phát.

"Bốp bốp!".

Hai bên va chạm, âm thanh kinh thiên động địa vang khắp cả vũ trụ, mặt đất dưới chân hai người vốn đã sụp đổ vỡ nát trong lần đối đầu trước đó, bây giờ lại càng vì sức mạnh khổng lồ chèn ép mà ầm ầm lún xuống.

Ngôi sao nơi núi Vân Vụ tồn tại to gấp đôi Trái Đất, nhưng dưới đòn đánh của hai người, một vực thẳm sâu không thấy đáy kéo dài từ nơi va chạm xuống, gần như chém đôi ngôi sao này.

Đây chính là uy năng của thánh nhân, giơ tay nhấc chân đủ để đánh nát một tinh cầu.

"Soạt!".

Sau cuộc đụng độ này, một bóng dáng loạng choạng lùi lại, để lại một dấu vết mấy trăm mét trong hư không, chính là Đan Thần Tử.

Nhìn lại Diệp Thiên, cậu chỉ lùi lại ba bước, ba đóa hoa không màu trên đỉnh đầu nguyên si, thần mang trong mắt vẫn cường thịnh như ban đầu.

"Mình không thể khiến cậu ta lung lay?".

Đan Thần Tử đanh mắt nhìn Diệp Thiên, sự tự tin ban nãy đã biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc và nghi ngờ về sức mạnh của Diệp Thiên.

Ông ta uống một viên Thánh Linh Đan, cưỡng chế nâng tu vi lên một cấp, hơn nữa còn thi triển tuyệt kĩ trấn phái của Đan Thần Cốc, đó là Đan Thần Chỉ do Đan Thần thời cổ sáng tạo, nhưng vẫn bị Diệp Thiên một quyền đánh lui.

"Rốt cuộc cậu ta là quái vật gì vậy?".

Cảm nhận sự tê rần đến từ ngón tay phải, trong lòng Đan Thần Tử không khỏi gầm thét, nhưng hiện giờ, ông ta biết mình tuyệt đối không được dao động.

Trường Sinh Hỏa Đằng quá quan trọng đối với ông ta, dù Diệp Thiên có những thủ đoạn gì, thì ông ta cũng phải liều chết đến cùng.

Huống hồ, ông ta nhận định một cách chắc chắn tam hoa tụ đỉnh của Diệp Thiên không thể duy trì quá lâu, thế là ánh mắt ông ta đanh lại, khẽ gầm lên.

"Oắt con, tất cả là cậu ép tôi đấy nhé".

"Lúc trước tôi chỉ muốn để cậu biết khó mà lui, nhưng bây giờ, chúng ta đành phải quyết một trận sinh tử vậy".

"Để tôi cho cậu được mở mang, thế nào là sức mạnh của thánh nhân thực sự".

Dứt lời, ông ta bỗng bó ống tay áo lại, hai chân hơi cong, cứ thế khoanh chân ngồi xếp bằng giữa hư không.

Đằng sau ông ta, mây xanh bầu trời bắt đầu méo mó đảo lộn, trong đám mây dần ngưng tụ thành một bức tranh thần dị to mấy nghìn mét.

Đó là một Phật Đà màu vàng cao to mấy trăm trượng, hai tay chắp lại, khuôn mặt tươi cười, ngồi xếp bằng trong vũ trụ khổng lồ được dựng bằng gỗ đàn hương, quanh người tỏa ra ánh sáng vô cùng thánh khiết, dường như nắm bắt nhân quả và luân hồi thế gian.

Dị tượng thiên địa, Kim Phật Đàn Trung Tọa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK