Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư tôn tại sao lại làm như vậy?”

Tại sao Thiên Thần, Cửu Thiên Minh Nguyệt Lầu, tổng bộ của Thiên Thần Tông.

Một người mặc áo trường bào màu trắng đáng đứng đó, nhìn chăm chăm người đàn ông trung niên ngồi phía trước bằng vẻ mặt khó hiểu. Đây chính là tông chủ của Thiên Thần Tông – Cổ Khê Nhược

Người đàn ông trung niên ngồi kia đương nhiên là Tiêu Thiên Thần người có tham vọng muốn thống nhất hệ Ngân Hà.

Biểu cảm của Cổ Khê Nhược thể hiện sự tức giận. Nếu không phải trước mặt là ân sư đã dạy bảo mình nhiều năm thì có lẽ Cổ Khê Nhược đã phát tiết ra rồi.

“Khê Nhược, con kích động quá. Đối với tu sĩ thần niệm mà nói điều này sẽ khiến tu vi của con trở nên yếu hơn”, Tiêu Thiên Thần điềm đạm nói.

“Sư tôn, đệ tử sai rồi”, Cổ Khê Nhược cố gắng bình tĩnh lại nhưng vẫn còn tức tối lắm.

“Chỉ là con không hiểu, trưởng lão ngũ hành là đại thần của Thiên Thần Tông, cuộc chiến nghìn năm trước với Hiên Viên Điện năm người bọn họ cũng đã tốn nhiều công sức. Rất nhiều tinh cầu của Thiên Thần Tông cũng là do họ giành được.

“Dù là công hay tư thì cũng đều là những nguyên lão của Thiên Thần Tông, tại sao sư tôn lại ra tay với họi?”

“Là vì muốn bày tỏ thành ý với Lăng Thiên sao?”

Cổ Khê Nhược lắc đầu: “Sư tôn đã hóa thần rồi, Diệp Thiên chẳng qua là giết được Dương Diệt Sinh vừa mới hóa thần mà thôi. Diệp Thiên có gì đáng sợ chứ?”

“Vì cậu ta mà phải hi sinh năm vị trưởng lão thì có đáng không?’

Cổ Khê Nhược thật sự không hiểu. Năm vị trưởng lão đã cùng mình chinh chiến bao nhiêu trận, tình cảm không những sâu sắc mà sau khi Tiêu Thiên thần giả chết thì trong hơn ba nghìn năm, Thiên Thần Tông đều do năm vị này đứng ra điều hành. Giờ bạn chiến hữu bao năm bị chính sư tôn của mình giết khiến cho Cổ Khê Nhược cảm thấy đau lòng.

Nghe Cổ Khê Nhược nói vậy thì Tiêu Thiên Thần thở dài, lắc đầu: “Khê Nhược, con có thiên phú, cả hệ Ngân Hà này chỉ có Dương Diệt Sinh là đối thủ của con nhưng mà tầm nhìn và mưu lược của con thì lại ngắn hạn quá”.

“Một vấn đề như vậy mà con còn không thông sao?”

“Con thật sự cho rằng sư tôn đi so đo với Diệp Thiên về hệ Ngân Hà à?”

Không đợi Cổ Khê Nhược trả lời thì ông ta đã đứng dậy: “Sư tôn đề cập vấn đề đó với Diệp Thiên chẳng qua là giả thôi để cậu ta không đoán ra ý đồ thực sự của sư tôn”

“Mục đích thật sự của sư tôn là vì muốn cậu ta tới Cửu Thiên Minh Nguyệt Lầu. Ở đây, mới có Chân Vũ Trảm Thiên Trận, cộng với sư tôn là một người đã hóa thần thì khi đó tới hai Diệp Thiên cũng sẽ bị giết thôi.

Cổ Khê Nhược lại lên tiếng: “Sư tôn, con hiểu ý của sư tôn nhưng có cần phải làm như thế không?”

“Cậu ta vừa mới giết được một vị hóa thần thôi mà. Theo như nguồn tin đáng tin cậy thì tu vi của cậu ta mới là thần phẩm kim đan. Cùng lắm là vừa bước vào nguyên anh thôi”.

“Muốn giết cậu ta con nghĩ là chắc chắn tới tám phần”

“Tám phần sao?”, Tiêu Thiên Thần nhìn và nói: “Khê Nhược, sư tôn dạy bao năm mà giờ con vẫn chưa rõ phong cách làm việc của ta sao?”

“Thứ mà sư tôn muốn không bao giờ là tám, chín phần. Ta muốn chắc chắn tới cả mười phần. Là sự chắc chắn kiểm soát toàn bộ thế cục, không được có sự cố”

"Nếu không, hơn ba năm trước, lúc ta hóa thần thì đã có thể càn quét khắp hệ Ngân Hà rồi chứ không phải giả chết. Dùng thời gian ba nghìn năm hấp thụ linh hồn của Đôn Minh Thuần để ổn định cảnh giới”.

Cổ Khê Nhược nghe thấy vậy thì giật mình. Lúc này mới nghĩ tới biệt hiệu mà hàng vạn năm trước Tiêu Thiên Thần sở hữu. Đó chính là thần tính toán.

“Sư tôn, đệ tử suy nghĩ đơn giản quá”, Cổ Khê Nhược khẽ cúi đầu.

Tiêu Thiên Thần có thể cảm nhận được sự khác thường của Cổ Khê Nhược. Ông ta cảm thấy thất vọng với đệ tử thân truyền của mình nhưng đành bất lực trầm giọng: “Đừng vì tổn thất của năm vị trưởng lão mà ảnh hưởng tới tâm trạng”.

“Nếu có thể cứu được họ thì đương nhiên là con nghĩ tới rồi”.

“Lúc đó phân hồn đạo thần của ta không thể nào chống lại được Diệp Thiên. Nếu ta không đích thân giết chết hai vị trưởng lão đó thì con cho rằng liệu Diệp Thiên có tha cho họ không? Chi bằng ta ra tay, tạo ra lý do để Diệp Thiên phải tới sao Thiên Thần”.

Cổ Khê Nhược bừng tỉnh, tự trách mình ngu muội. Lý do đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra. Chỉ có điều cái chết của năm vị trưởng lão khiến Cổ Khê Nhược không thể nào bình tĩnh phán đoán được.

“Sư tôn, đệ tử hiểu rồi”, Cổ Khê Nhược khẽ mím môi, khấu đầu trước Tiêu Thiên Thần.

Tiêu Thiên Thần không hề trách cứ, chỉ phất tay. Trong nháy mắt một ngọn lửa màu xám nhạt xuất hiện. Ngọn lửa có vẻ không hề có nhiệt độ và cực kỳ yếu như sắp bị tắt tới nơi. Nó còn duy trì được là nhờ và sức mạnh thần niệm của Tiêu Thiên Thần.

“Đây là lúc quan trọng nhất của Thiên Thần Tông, không còn thời gian cho con tự kiểm điểm nữa”.

“Hỏa chủng này là một phần của Đông MinH Thuần khi bị ta bóp nát thần hồn. Một ngọn lửa được duy trì nhờ và sức mạnh thần niệm”.

“Trong đó vẫn sở hữu một chút sức mạnh hóa thần. Giờ nó không còn có tác dụng với ta nữa nhưng với tu vi thần anh cửu biến của con thì vẫn được coi là một món quà lớn đấy”.

“Luyện hóa nó, cánh cửa hóa thần đang mở ra trước mắt con”.

Cổ Khê Nhược nghe thấy vậy thì sững sờ nhìn ngọn lửa ngay trước mặt rồi thận trọng nhận lấy, đưa vào thần phủ với vẻ mừng rỡ.

Hóa thần đại diện cho sức mạnh lớn nhất của hệ ngân hà thì sao mà không vui cho được?

Một khi hóa thần thì tuổi thọ sẽ lên tới hàng chục nghìn năm, sở hữu nguồn tài nguyên vô hạn của hệ Ngân Hà, nhiều khi cơ hội này muốn cầu mà cũng không có được. Vậy mà giờ cơ hội đó lại nằm trong tay Cổ Khê Nhược.

“Cảm ơn sư tôn”.

Nhìn thấy Cổ Khê Nhược đi về khu vực bế quan, đôi mắt Tiêu Thiên Thần đanh lại. Người đệ tử này mặc dù có thiên phú khiến ông ta hài lòng thế nhưng lại quá nặng tình cảm. Nhiều khi sẽ bị cảm xúc làm ảnh hưởng tới sự phán đoán. Đây là điều đại kỵ đối với một tu sĩ thần niệm.

Thế nhưng dù không hài lòng thì ông ta cũng không thể hiện điều đó ra. Bởi vì ông ta vẫn cần Cổ Khê Nhược hóa thần và giúp ông ta thăm dò giới hạn của Diệp Thiên. Đây mà là kế hoạch thực sự mà ông ta đang tính toán.

Đối với ông ta mà nói, dù là đệ tử thân cận thì cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Về điểm này ông ta hơn cả Dương Diệt Sinh. Vì giữa Dương Diệt Sinh và An Hà Đạo vẫn còn chút tình cảm. Dương Diệt Sinh không bao giờ nghĩ tới việc hi sinh An Hà Đạo.

Diệp Thiên không hề biết gì. Lúc này cậu đang ngồi thiền ở giữa hồ Long Sâm, nổi trên mặt nước. Trên đầu cậu là Tỏa Thiên Nghiên, cậu đang được thần niệm bao trùm, phát ra sánh sáng vàng nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK