Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười năm trôi qua Cố Giai Lệ cũng giống Tiếu Văn Nguyệt không vì tuổi tác tăng cao mà có vẻ già đi, ngược lại càng lúc càng chín muồi ngọt ngào, tỏa ra khí chất hoạt bát thản nhiên, giống như tiên nữ bước ra từ cung trăng.

Năm nay cô ấy ba mươi tuổi, chính là độ tuổi có mê lực cao nhất trong cuộc đời người phụ nữ, khiến cho các chị em ở cùng phòng đều âm thầm tán thán, vô cùng ngưỡng mộ.

Mười năm trước ở Trái Đất, Diệp Thiên rời khỏi giới ca hát, sau đó vì đánh bại Thiên Luân mà quyết định thiêu đốt tinh khí thần của mình, sử dụng hình thái cuồng nộ, hao tổn sức mạnh bản nguyên mà chết.

Vì chuyện đó, Cố Giai Lệ tuyệt vọng, rời khỏi giới giải trí, quyên góp toàn bộ thu nhập của mình cho Lư Thành, đóng góp vào việc xây dựng Lư Thành.

Sau này, Diệp Thiên nhờ vào tinh thể Trái Đất, thực ra là được Diệp Kình Thương giúp đỡ tái sinh. Nhưng cô cũng không quay về giới giải trí, mà là đến Đại học Nghệ thuật Thủ Đô để học thêm.

Thoáng cái đã mười năm, cô không rời khỏi Đại học Nghệ thuật Thủ Đô mà trở thành giáo viên thanh nhạc của Đại học Nghệ thuật Thủ Đô, cần cù cống hiến cho sự nghiệp thanh nhạc.

Bây giờ nhiều ngôi sao nổi tiếng mới nổi,do cô đào tạo thanh nhạc. Có thể nói rời khỏi giới giải trí không chỉ không làm nhiệt độ của cô giảm đi, mà ngược lại còn cao hơn năm xưa. Xu thế phát triển rất mạnh, hầu như các ngôi sao lớn khi phỏng vấn đều nhắc đến tên cô.

Bây giờ ba chữ Cố Giai Lệ đã trở thành truyền kỳ của giới giải trí Hoa Hạ, thậm chí còn có nhiều chủ tịch của công ty giải trí đích thân đến Đại học Nghệ thuật Thủ Đô mời Cố Giai Lệ tái xuất, nhưng đều bị Cố Giai Lệ từ chối khéo.

Cố Giai Lệ có vẻ buồn rầu, ngồi chéo chân bên giường, chăm chăm lật xem tuyển tập tản văn trong tay, không quan tâm đến tiếng gọi cô ở bên ngoài.

Người chị em ăn mặc mát mẻ ở bên cửa sổ vội vàng chạy tới lay cô.

“Chị Giai Lệ, em đang nói chuyện với chị đấy, sao chị không trả lời?”.

Cố Giai Lệ lắc đầu mỉm cười: “Vương Cảnh Long có ưu tú thế nào cũng là chuyện của anh ta”.

“Không phải chị nói rồi à, chị không có hứng thú với anh ta. Nếu em thích thì tự xuống đó nói chuyện với anh ta đi!”.

Người phụ nữ ăn mặc hở hang lập tức dở khóc dở cười.

“Ầy, thế thì người ta cũng phải thích em mới được!”.

“Nói trắng ra, cho dù Vương Cảnh Long có thích em thì cũng chỉ là chơi đùa với em mà thôi, có lẽ ba năm tuần là chán đá em đi rồi”.

“Nhưng chị thì khác, em nhìn ra được Vương Cảnh Long thật sự rất để ý đến chị. Hai năm nay anh ấy luôn kiên trì theo đuổi chị bằng nhiều cách, thậm chí không tiếc thay đổi môn quy của Bát Cảnh Tông, nhận người không tu tiên vào Bát Cảnh Tông, chắc chắn là anh ấy thật lòng!”.

Cô ta vỗ vai Cố Giai Lệ, khẽ cười nói: “Chị Giai Lệ, chị cũng sắp ba mươi rồi mà không thấy chị hẹn hò với ai, cũng đến lúc chị suy nghĩ chuyện kết hôn rồi”.

“Vương Cảnh Long là nhân tài trẻ tuổi ở Trái Đất hiện nay, một khi bỏ lỡ cơ hội này thì khó mà tìm lại!”.

Cô gái tên là Thu Tịch Nguyệt, giảng viên dự bị của khoa biểu diễn Đại học Nghệ thuật Thủ Đô, ở cùng ký túc xá với Cố Giai Lệ.

Cô ta hoạt bát cởi mở, vô cùng khéo ăn nói, hơn nữa đối xử với bạn bè xung quanh rất tốt, cho nên chẳng mấy chốc đã thân với Cố Giai Lệ, coi nhau như chị em.

Bây giờ cô ta nói nhiều vậy cũng là nghĩ cho chung thân đại sự của Cố Giai Lệ, hi vọng Cố Giai Lệ suy nghĩ kỹ.

“Kết hôn?”.

Cố Giai Lệ lập tức lắc đầu: “E là cả đời chị cũng sẽ không nghĩ đến nữa”.

“Chị từng làm sai một chuyện, tự tay đẩy hạnh phúc của mình ra xa. Bây giờ, chị không suy nghĩ đến chuyện tình cảm nữa”.

“Chị chỉ muốn yên ổn làm giáo viên, yên ổn sống một đời!”.

Nói đến đó, cô thở dài đầy sâu xa, ánh mắt có thêm vẻ bi thương.

Thu Tịch Nguyệt chưa bao giờ thấy dáng vẻ đó của Cố Giai Lệ, mắt lóe sáng: “Tự tay đẩy hạnh phúc của mình ra xa?”.

“Chị Giai Lệ, chị…”.

Cô ta đang định hỏi tiếp thì một giọng nam hờ hững đột nhiên vang vọng khắp ký túc xá.

“Giai Lệ, người quen cũ đến thăm, có thể xuống lầu ôn lại chuyện cũ không?”.

Giọng điệu đầy văn vẻ, nghe như thư sinh thời cổ đại, nhưng ở Đại học Nghệ thuật Thủ Đô ai không phải phần tử tri thức cao cấp, hơn nữa đa số đều là nữ, rất khinh thường những kẻ giả vờ cao sâu này.

Thu Tịch Nguyệt khinh thường lên tiếng: “Người gì thế, nói chuyện cổ hủ, lại còn người quen cũ nữa chứ. Rõ ràng là muốn hẹn gặp chị Giai Lệ, đúng là ra vẻ đến mức nghiện rồi…”.

Cô ta chưa nói xong lại phát hiện Cố Giai Lệ vốn có vẻ mặt thản nhiên, nghe được giọng nói đó thì cơ thể run rẩy, cuốn “Tuyển tập tản văn của Lâm Xuyên” cũng rơi xuống đất.

“Chị Giai Lệ, chị sao vậy?”.

Thu Tịch Nguyệt lo lắng hỏi cô, nhưng Cố Giai Lệ giống như mất hồn, hoàn toàn không phản ứng gì với cô ta, sau đó đột nhiên đứng dậy chạy về phía thang máy.

Những người khác trong ký túc xá nhìn cảnh đó cũng sững sờ. Bọn họ quen biết Cố Giai Lệ cũng được hai ba năm, từ đầu tới cuối bất kể Cố Giai Lệ làm gì cũng bình thản vững vàng, trật tự rõ ràng, đâu bao giờ thấy cô hoảng hốt như vậy?

Cứ như cô gái nhỏ sốt ruột muốn gặp người yêu.

Vừa nghĩ đến đó, mấy người Thu Tịch Nguyệt vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống bên dưới. Giữa những chiếc xe hào hoa ở bên dưới đã có thêm một người.

Thanh niên có gương mặt tuấn tú, toàn thân áo trắng, chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng đó. Trên người không có uy thế gì, càng không có trang sức xa hoa kiêu kỳ gì, ngược lại trông vô cùng giản dị.

Nhưng không biết vì sao Thu Tịch Nguyệt lại có cảm giác, thanh niên này chỉ đứng đó, vô số xe sang ở xung quanh, vô số người thành công đeo trang sức vàng bạc kim cương dường như trở nên không đáng đồng nào. Vương Cảnh Long một mình trấn áp toàn bộ nơi này cũng không so sánh được.

Dưới lầu, đám người cũng hơi sửng sốt nhìn thanh niên đột nhiên đến này, sau đó không hề che giấu sự khinh thường.

“Người anh em!”.

Một người con nhà giàu ở bên cạnh cười nhạo: “Anh muốn theo đuổi Cố Giai Lệ thì tốt xấu gì cũng phải ăn mặc cho ra dáng đi chứ. Anh xem ở đây có ai không đi xe sang đâu chứ?”.

“Anh đi tay không đến, còn trắng hơn tờ giấy, anh ở đây giả vờ làm cao thủ võ lâm sao?”.

Người xung quanh cũng cười khẽ mấy tiếng, rõ ràng rất khinh thường thanh niên áo trắng này. Ở đây có nhiều cậu ấm nhà giàu, con nhà phú quý theo đuổi Cố Giai Lệ bao nhiêu lâu nay mà không có hiệu quả.

Ngay cả nhân tài ở Trái Đất như Vương Cảnh Long cũng không thể lấy được lòng mỹ nhân, một kẻ ngay cả tiền vốn cũng không chịu bỏ ra như anh mà muốn gặp Cố Giai Lệ, nằm mơ đi!

Vương Cảnh Long để một tay trong túi quần, tay còn lại cầm hoa tươi, vẻ mặt không đổi, hoàn toàn không nhìn đến thanh niên áo trắng đó. Trong mắt anh ta, người như vậy không có tư cách làm đối thủ của mình.

Nhưng một khắc sau, anh ta lại nhìn thấy chuyện mà cả đời anh ta cũng không tin được.

Trong tòa ký túc xá, một bóng người chạy như điên, tỏa ra làn hương thơm, giống như cánh bướm vỗ, chính là Cố Giai Lệ.

Cố Giai Lệ rơi nước mắt, nhưng vẻ mặt lại tươi cười, cứ chạy thẳng một đường xuống đây, sau đó nhào vào lòng người thanh niên áo trắng.

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều hóa đá.

Hoa tươi trong tay Vương Cảnh Long cũng rơi xuống đất, tan rã thành vô số cánh hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK