Chương 899
Âu Dương Đoạn Vân không khỏi lắc đầu: “Bố, tự con cảm nhận được lại sai được sao? Con ra tay với cậu ta mà cậu ta còn không có cả cơ hội phản ứng. Trên người không có chút dao động nội lực nào cả. Cái gì mà thiên tài tuyệt đỉnh nhà họ Diệp, con thấy là chín năm qua rồi, cậu ta đã sớm hòa nhập cộng đồng, trở thành người bình thường rồi!”
Đôi mắt Âu Dương Chấn Hoa ngưng lại, ông ta biết rằng con trai mình sẽ không nói dối.
Ông ta vuốt cằm rồi ngả người ra sau, chìm vào trong suy nghĩ.
Bên trong khu nội đô, gia tộc Tư Đồ.
Tư Đồ Lạc Tuyết đang đứng ở sân trong với chiếc áo màu tím. Một cụ già phía trước đang chùng vai và khủy tay xuống, giữ hơi thở tròn trịa, động tác nhẹ nhàng và trật tự, đó là Thái Cực Quyền.
“Tên nhóc Diệp Thiên thật sự chưa chết ư? Cháu có chắc là cậu ta không?”
Ông cụ với phong thái như một tiên nhân thản nhiên nói.
“Ông nội, cháu chắc là tên khốn đó. Cháu có thể nhận nhầm người khác chứ không bao giờ nhận nhầm được gã đó đâu!”
Giọng Tư Đồ Lạc Tuyết đầy giận dữ.
“Thật sao?”
Ánh mắt ông lão khẽ dao động, tay không ngừng di chuyển, khẽ đẩy một luồng gió nhẹ từ trong lòng bàn tay ra, lay động cây hòe trước mặt, khiến lá cây xào xạc rồi lần lượt rơi xuống.
“Xem ra nhà họ Diệp đang chơi một ván cờ! Bây giờ tên nhóc Diệp Thiên này đã trở lại, nửa tháng nữa bốn gia tộc sẽ hội họp. Nhất định sẽ có chuyện gì đó náo nhiệt để xem!”
Tư Đồ Lạc Tuyết đứng im không trả lời, nhưng trong lòng cô ta không ngăn được sự nghi ngờ.
Mặc dù tối hôm qua cô ta không tiếp xúc với Diệp Thiên, nhưng cô ta quan sát từng cử động của Diệp Thiên, cảm thấy bước chân của Diệp Thiên nhẹ bỗng, hơi thở bên trong bình tĩnh, nhìn cậu không hề có bộ dạng của một võ giả. Điều này khác hoàn toàn với Diệp Thiên trầm ổn chắc nịch với căn cơ tu luyện vượt xa bọn họ như trước đây.
Cô ta không khỏi nghĩ thầm, Diệp Thiên đã rời đi chín năm, bây giờ liệu rằng giang sơn có còn thuộc về thủ lĩnh thế hệ trẻ ở thủ đô trước đây?
Trong biệt thự nhà họ Hoa, Hoa Lộng Ảnh cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt mang chút buồn bã.
“Đây chính là lý do tại sao con không muốn kết hôn với Diệp Tinh?”
Trên chiếc ghế sofa bằng da, một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu xanh lam trông rất bắt mắt với tờ báo trên tay.
“Đúng vậy!”
Hoa Lộng Ảnh luôn e dè nhất chính là sự uy nghiêm của người đàn ông này, nhưng cô vẫn ngoan cố gật đầu.
Người đàn ông trung niên gật đầu, trên mặt không tỏ vẻ vui hay buồn mà đặt tờ báo xuống.
“Lộng Ảnh, trước nay bố chưa bao giờ ép buộc con lựa chọn. Nhưng bố cũng tuyệt đối không cho con chọn lựa chuyện ngu xuẩn!”
“Có thể người khác không biết Diệp Thiên xảy ra chuyện gì, nhưng cả bố và con đều biết rất rõ!”
“Diệp Thiên của hiện tại đã không còn là Diệp Thiên tung hoành ngang dọc ở thủ đô chín năm trước nữa rồi. Điều này chắc con còn rõ hơn bố!”
Ông ta xua tay rồi bước ra khỏi cửa.
“Hôm nay con ở nhà, không được phép đi đâu!”