Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cổ Lam Nhan nhìn theo hướng Diệp Thiên chỉ, trong lòng chấn động. Đó là ghế chính của võ đài nhà họ Cổ, nếu ngồi ở đó tất nhiên sẽ bị chú ý, người khiêu chiến cũng sẽ dồn sự chú ý về phía anh ta trước tiên.

Cổ Lam Nhan do dự chốc lát, ngay sau đó vươn người nhảy vọt lên, ngồi vào ghế chính trên võ đài.

Diệp Thiên thấy vậy cũng vui trong lòng, sau đó cong hai chân ngồi xuống võ đài, tiến vào trạng thái nhắm mắt dưỡng thần, dường như đang chờ đợi gì đó.

Trong hội trường vô cùng yên tĩnh, không có tiếng trò chuyện cũng không có tiếng tranh đấu, dường như mọi thứ đều quy về yên lặng, thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Khoảng nửa canh giờ trôi qua, một tiếng chuông ngân vang vọng khắp hội trường.

“Ầm!”.

Tiếng chuông vang lên từ áng mây ở núi Kỳ Liên, sau đó một giọng nói xa xưa vang lên bao trùm toàn bộ hội trường.

“Giờ lành đã tới, cuộc so tài vạn tộc bắt đầu!”.

“Các vị tự lựa chọn võ đài khiêu chiến, gia tộc nào khiêu chiến thành công sẽ thay thế vị trí gia tộc bại trận trở thành thần tộc mới trên bảng Thương Khung!”.

Giọng nói đó vừa dứt, hội trường vốn yên tĩnh hòa bình bùng nổ xôn xao, từng tiếng xé gió vang vọng đất trời. Ngoại trừ võ đài đứng top 20 không ai chú ý ra, những võ đài xếp sau đã có người bao vây.

Nhà họ Cổ là gia tộc đứng gần chót trên bảng Thương Khung, sắp rớt khỏi vị trí thần tộc đương nhiên trở thành mục tiêu công kích, gần như ai ai cũng coi nhà họ Cổ như khúc xương dễ gặm nhất.

Trong nháy mắt đã có không dưới ba mươi cao thủ đến xung quanh võ đài nhà họ Cổ. Ba mươi mấy người này đều đến từ các gia tộc khác nhau, rõ ràng đã chăm chăm vào danh hiệu thần tộc của nhà họ Cổ từ lâu.

“Nhà họ Lưu ở Thanh Thành xin chỉ giáo!”.

Một giọng quát vang lên, đã có người bay lên võ đài, đáp xuống đứng cách Diệp Thiên trăm mét.

Cổ Lam Nhan nhìn thấy người tới lập tức nghiêm túc hẳn.

“Lưu Bản Đạo của nhà họ Lưu ở Thanh Thành?”.

Nhà họ Lưu ở Thanh Thành cũng là thần tộc nổi danh trên bảng Thương Khung, vừa mới thăng hạng ở cuộc so tài vạn tộc đợt trước. Hiện nay bọn họ xếp ở vị trí thứ 98 trên bảng Thương Khung, nhưng thực lực và tiềm lực của bọn họ cao hơn nhà họ Phùng, xu thế phát triển mạnh hơn.

Lưu Bản Đạo là cao thủ nổi tiếng của nhà họ Lưu ở Thanh Thành, tu vi đạt đến chưởng khống bát hoang.

Bây giờ Lưu Bản Đạo lên võ đài, Cổ Lam Nhan với vai trò là người chủ sự của nhà họ Cổ cũng chỉ đành đứng dậy tiếp đón.

“Hóa ra là Lưu tiền bối!”.

Anh ta nheo hai mắt lại, nhìn sang Diệp Thiên rồi mới lên tiếng.

“Nhà họ Lưu đã có hứng thú với vị trí của nhà họ Cổ trên bảng Thương Khung thì đương nhiên nhà họ Cổ tôi sẽ ứng chiến!”.

Ánh mắt của Lưu Bản Đạo lạnh lẽo, nhìn sang Diệp Thiên đang ngồi xếp bằng ở phía trước.

“Cậu là đối thủ của tôi sao?”.

“Xem ra nhà họ Cổ không còn ai nữa rồi!”.

Ông ta không hề nhìn thấy cảnh vừa rồi Diệp Thiên đánh chết người nhà họ Phùng, do đó hoàn toàn không xem trọng Diệp Thiên tu vi chỉ mới chưởng khống nhất nguyên.

Diệp Thiên vẫn nhắm hai mắt, nhịp thở đều đều, không hề để tâm.

Thấy phản ứng của Diệp Thiên, ánh mắt Lưu Bản Đạo trở nên lạnh lùng hơn.

“Tôi ra tay chưa bao giờ nể tình, lát nữa cậu phế dưới tay tôi thì đừng hối hận!”.

Trong lúc nói, ông ta chắp tay, một luồng sáng màu đỏ tươi dâng lên từ cơ thể ông ta, sau lưng ông ta hiện ra một đầu mãng xà đáng sợ dữ tợn, miệng như bồn máu mở to chuẩn bị nuốt chửng Diệp Thiên.

Đúng lúc đó, Diệp Thiên mở mắt.

“Chờ đã!”.

Nghe Diệp Thiên hô dừng, Lưu Bản Đạo không ra tay ngay mà cười nhạt nói: “Nếu cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu thì đừng đứng trên võ đài này!”.

“Bây giờ mới kêu dừng có muộn lắm không?”.

Diệp Thiên không quan tâm đến ông ta, chỉ chậm rãi đứng dậy, sau đó nhìn lướt qua mấy chục kẻ khác đang rục rịch muốn ra tay ở xung quanh võ đài.

“Các người cũng muốn lên khiêu chiến võ đài của nhà họ Cổ sao?”.

Những người này không biết vì sao Diệp Thiên lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: “Đương nhiên!”.

“Nhà họ Cổ suy tàn, danh tiếng và thực lực nhà họ Cổ từ lâu đã không còn xứng với danh thần tộc!”.

“Vì vậy, tôi khuyên nhà họ Cổ các người hãy tự động nhận thua, nhường vị trí thần tộc ra, miễn tự rước lấy nhục”.

Diệp Thiên nghe xong, vẻ mặt không có thay đổi gì, chỉ gật đầu.

“Như vậy thì dễ rồi!”.

Anh đưa tay lướt qua tất cả người những người đang nhắm vào vị trí thần tộc nhà họ Cổ ở xung quanh, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK