Hắn hiểu rõ năng lực của Diệp Thiên, sống hay chết
chỉ là một thoáng suy nghĩ. Nhưng thân phận địa vị của
hai người Hoàng Hưng Hài và Thầm Trung Hoa đều
không tầm thường, sau lưng có tập đoàn lớn đứng top
50 Hoa Hạ, bố bọn họ cũng là nhân vật có máu mặt.
Diệp Thiên giết người ngay trước mắt bao nhiêu người ở đây,
mặc dù dùng thủ đoạn võ thuật, không có
chứng cứ gì, nhưng Tập đoàn Thịnh Vinh và Quốc tế
Hoàng Minh chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Hai doanh nghiệp lớn này đều nằm trong top 50 Hoa
Hạ, tiền tài quyền thế cao ngất, địa vị rất lớn, ngay cả
chính phủ Hoa Hạ cũng rất xem trọng, là đối tượng nâng
đỡ trọng điểm của chính phủ.
Một khi hai nhà họ hợp tác đòi Diệp Thiên trả lại công
bằng thì dù là Tập đoàn Lăng Thiên cũng phải cân nhắc.
Diệp Thiên càng không thể giết hết bọn họ trong cơn
nóng giận, dù sao Hoa Hạ cũng là đất nước có pháp luật.
“Nhà họ Thầm, nhà họ Hoàng à?”.
Diệp Thiên khinh thường cười khẽ.
“Đưa thi thể bọn họ về, nói với người nhà bọn họ, nếu
có gì bất mãn cứ việc đến tìm tôi, dù là cá nhân tôi hay là
Tập đoàn Lăng Thiên cũng sẽ tiếp đến cùng!”.
Cậu đường đường là Đế Vương Bất Bại, người đứng
đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, ngay cả cảnh giới
siêu phàm như rồng thần trên trời cũng có thể nói giết là
giết, làm gì có chuyện sẽ để mắt đến những gia tộc
thương nghiệp này?
Nếu bọn họ thật sự tìm tới cửa, một tay đầy ngã là
được. Kẻ mạnh không chỉ có thực lực, mà còn có một trái
tim của kẻ mạnh, người nào dám có ý định giết cậu thì
phải trả cái giá nặng nề.
Giọng nói cậu không lớn, người khác không nghe rõ,
nhưng những người ngồi ở cùng bàn gần cậu nhất đều
nghe được rõ ràng.
Những đàn anh đàn chị của trường Tam Trung ngồi
chung bàn đều hoảng sợ, chấn động trong lòng.
Diệp Thiên chưa tới hai mươi tuổi nhưng lại đứng trên
cao quan sát thiên hạ, đối mặt với hai doanh nghiệp
thuộc top 50 Hoa Hạ mà không hề sợ hãi, bá đạo vô
cùng, khiến bọn họ không khỏi khâm phục.
“Hóa ra đây mới là diện mạo thật của cậu ta”.
Trước kia chị Lí còn khinh thường Diệp Thiên, bây giờ
thì vô cùng kinh ngạc, sự hối hận vô hạn dâng lên.
Cô ta vốn tưởng người mà Tiểu Văn Nguyệt thích chỉ
là một hạt cát có chút đặc biệt, giờ cô ta mới hiểu đây là
một viên kim cương tỏa sáng lấp lánh trong số vàng
ngọc.
Bên bờ sông Thương Lan, Lí Vân Phi đứng ở đầu cầu,
nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, trong mắt lóe ra ngọn
lửa nóng bỏng và sự bất khuất vô tận.
Hôm nay cậu ta nhận được thông báo mới, Long Nhận sẽ có một người mới đến nhậm chức tổng giáo
quan. Sĩ quan Thôi cũng đã nói với bọn họ, tổng giáo
quan mới này lai lịch rất lớn, tu vi rất mạnh. Trải qua
chuyện tối hôm qua, cậu ta âm thầm thề, nhất định phải
cổ gắng rèn luyện, một ngày nào đó sẽ đứng trên đình
đầu Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, cậu là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên thì
đã sao? Cậu là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên thì đã
sao? Võ công cậu cao cường thì đã sao?”.
“Cho tôi một thời gian, tôi sẽ đi theo tổng giáo quan
mới chăm chỉ rèn luyện. Trong tương lai, tôi nhất định sẽ
đứng ở độ cao mà cậu phải ngưỡng vọng”.
chỉ là một thoáng suy nghĩ. Nhưng thân phận địa vị của
hai người Hoàng Hưng Hài và Thầm Trung Hoa đều
không tầm thường, sau lưng có tập đoàn lớn đứng top
50 Hoa Hạ, bố bọn họ cũng là nhân vật có máu mặt.
Diệp Thiên giết người ngay trước mắt bao nhiêu người ở đây,
mặc dù dùng thủ đoạn võ thuật, không có
chứng cứ gì, nhưng Tập đoàn Thịnh Vinh và Quốc tế
Hoàng Minh chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Hai doanh nghiệp lớn này đều nằm trong top 50 Hoa
Hạ, tiền tài quyền thế cao ngất, địa vị rất lớn, ngay cả
chính phủ Hoa Hạ cũng rất xem trọng, là đối tượng nâng
đỡ trọng điểm của chính phủ.
Một khi hai nhà họ hợp tác đòi Diệp Thiên trả lại công
bằng thì dù là Tập đoàn Lăng Thiên cũng phải cân nhắc.
Diệp Thiên càng không thể giết hết bọn họ trong cơn
nóng giận, dù sao Hoa Hạ cũng là đất nước có pháp luật.
“Nhà họ Thầm, nhà họ Hoàng à?”.
Diệp Thiên khinh thường cười khẽ.
“Đưa thi thể bọn họ về, nói với người nhà bọn họ, nếu
có gì bất mãn cứ việc đến tìm tôi, dù là cá nhân tôi hay là
Tập đoàn Lăng Thiên cũng sẽ tiếp đến cùng!”.
Cậu đường đường là Đế Vương Bất Bại, người đứng
đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, ngay cả cảnh giới
siêu phàm như rồng thần trên trời cũng có thể nói giết là
giết, làm gì có chuyện sẽ để mắt đến những gia tộc
thương nghiệp này?
Nếu bọn họ thật sự tìm tới cửa, một tay đầy ngã là
được. Kẻ mạnh không chỉ có thực lực, mà còn có một trái
tim của kẻ mạnh, người nào dám có ý định giết cậu thì
phải trả cái giá nặng nề.
Giọng nói cậu không lớn, người khác không nghe rõ,
nhưng những người ngồi ở cùng bàn gần cậu nhất đều
nghe được rõ ràng.
Những đàn anh đàn chị của trường Tam Trung ngồi
chung bàn đều hoảng sợ, chấn động trong lòng.
Diệp Thiên chưa tới hai mươi tuổi nhưng lại đứng trên
cao quan sát thiên hạ, đối mặt với hai doanh nghiệp
thuộc top 50 Hoa Hạ mà không hề sợ hãi, bá đạo vô
cùng, khiến bọn họ không khỏi khâm phục.
“Hóa ra đây mới là diện mạo thật của cậu ta”.
Trước kia chị Lí còn khinh thường Diệp Thiên, bây giờ
thì vô cùng kinh ngạc, sự hối hận vô hạn dâng lên.
Cô ta vốn tưởng người mà Tiểu Văn Nguyệt thích chỉ
là một hạt cát có chút đặc biệt, giờ cô ta mới hiểu đây là
một viên kim cương tỏa sáng lấp lánh trong số vàng
ngọc.
Bên bờ sông Thương Lan, Lí Vân Phi đứng ở đầu cầu,
nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, trong mắt lóe ra ngọn
lửa nóng bỏng và sự bất khuất vô tận.
Hôm nay cậu ta nhận được thông báo mới, Long Nhận sẽ có một người mới đến nhậm chức tổng giáo
quan. Sĩ quan Thôi cũng đã nói với bọn họ, tổng giáo
quan mới này lai lịch rất lớn, tu vi rất mạnh. Trải qua
chuyện tối hôm qua, cậu ta âm thầm thề, nhất định phải
cổ gắng rèn luyện, một ngày nào đó sẽ đứng trên đình
đầu Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, cậu là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên thì
đã sao? Cậu là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên thì đã
sao? Võ công cậu cao cường thì đã sao?”.
“Cho tôi một thời gian, tôi sẽ đi theo tổng giáo quan
mới chăm chỉ rèn luyện. Trong tương lai, tôi nhất định sẽ
đứng ở độ cao mà cậu phải ngưỡng vọng”.