Thế nào gọi là Phật? Nheo mắt mỉm cười là nhân, trợn mắt tức giận là giết, cái gọi là Nộ Mục Kim Cương chính là hàng yêu phục ma, dùng giết chứng đạo.
Còn lúc này, Kim Phật phía sau Đan Thần Tử mở mắt, Đại Phật vốn mặt mày hiền từ, tươi cười rạng rỡ, bỗng chốc hóa thành Nộ Mục Kim Cương với sát tính lạnh lẽo.
Khí tức thánh khiết cổ xưa lúc trước cũng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một luồng sát khí đáng sợ lạnh lùng ập đến.
"Chịu chết đi!".
Giờ phút này, sát khí trong mắt Đan Thần Tử cũng ngưng thành thực thể, hai tay chắp lại, sau đó gạt ra.
"Nhân Diệt Phật Thủ!".
Kim Phật mặt mày giận dữ phía sau ông ta cũng đẩy hai tay ra, trong chớp mắt, thiên địa im phăng phắc, năng lượng vũ trụ từ Tinh Hà mênh mông vô ngần được dẫn tới, rót vào hai bàn tay Kim Phật.
Cả ngôi sao chứa núi Vân Vụ bắt đầu rung chuyển dữ dội, núi non nghiêng ngả, càn khôn vỡ nát. Sau đó, một bàn tay Phật vô tình che rợp trời đất giáng từ trên trời về phía Diệp Thiên như Phật Tổ trấn áp Tôn Hành Giả.
"Rắc rắc!".
Chưởng ấn khổng lồ ép xuống, không gian bị nghiền nát từng chút một, sao trời tối tăm lập tức giáng xuống, nhanh chóng ép lại gần Diệp Thiên, khí tức chết chóc sắp bao trùm lấy cậu.
Luồng sức mạnh này so với đòn tấn công lúc trước của Đan Thần Tử thì còn mạnh hơn gấp đôi, lông tơ toàn thân Diệp Thiên dựng đứng, cho dù đã mở Phệ Thiên Trường Sinh Thể, nhưng làn da cậu vẫn có cảm giác đau đớn như bị cắt toạc.
Nhưng Diệp Thiên không chút sợ hãi, chỉ toét miệng cười.
"Hay lắm!".
Ngay sau đó, bàn chân cậu giẫm mạnh xuống đất, không gian dưới chân cậu lập tức nát vụn, bản thân cậu cũng mượn luồng lực phản chấn này, xông thẳng lên trời, bất ngờ tung ra quyền phải.
"Gào!".
“Hí!”.
Tiếng lân gầm phượng kêu vang lên, sau đó hai ảo ảnh thần thú lướt trên bầu trời, băng hỏa luân chuyển, xanh đỏ đan xen, hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác nhau dung hòa với nhau bằng phương thức vô cùng thần kỳ.
"Vèo!".
Sức mạnh băng hỏa khiến không gian trên đỉnh đầu Diệp Thiên nhanh chóng vặn vẹo, sau đó rót vào quyền phải của cậu, theo cậu vung mạnh ra.
Sương Hỏa Thiên Canh Quyền!
Hai tay chập lại là làm chùy, nhưng bây giờ, tu vi của Diệp Thiên đã đạt tới nguyên anh thần phẩm, dùng một tay kích phát là làm quyền.
Tuy uy lực khi Diệp Thiên dùng một tay phát quyền không bằng hai tay chập lại làm chùy, nhưng kích này cũng đủ hủy thiên diệt địa. Quyền kình chưa phát, nhưng sức xuyên thấu khủng khiếp đã rót vào trường không từ trước, va chạm trực diện với Nhân Diệt Phật Thủ đang giáng xuống.
"Bốp!".
Hư không chấn động, sóng khí dưới chân Diệp Thiên nổ tung, từng lớp sóng lan ra bốn phía, cơ thể của cậu cũng hạ xuống mười mấy trượng.
Nhưng bàn tay Kim Phật đang giáng xuống cũng khựng lại, bị một quyền của Diệp Thiên ngăn cản giữa không trung.
"Vẫn chưa đủ!".
Diệp Thiên đỡ được chưởng này, khí huyết trong người cuồn cuộn, nhưng nhiều hơn cả là sự hưng phấn và ý chí chiến đấu đã lâu không gặp.
Khoảnh khắc cơ thể của cậu rơi xuống, sức mạnh băng hỏa trên quyền phải của cậu đồng thời bùng phát, hai chùm năng lượng xanh đỏ vặn vẹo đan xen, hóa thành một xoáy khí năng lượng hai màu, thuận theo tuyến đường quyền kình đánh ra, lao vút lên trời, chui vào chính giữa lòng bàn tay của Kim Phật.
"Tách!".
Xoáy khí năng lượng vừa tiếp xúc với bàn tay Kim Phật, nơi tiếp xúc liền tóe ra tia lửa vô cùng dữ dội.
Năng lượng vũ trụ do bàn tay Kim Phật mang theo va chạm mạnh với sức mạnh băng hỏa, bắn ra tia lửa rực rỡ, mỗi đốm lửa bắn vào hư không lại thiêu đốt không gian nơi đó thành hư vô.
Cảm nhận được lực cản khổng lồ từ chưởng này, ánh mắt Đan Thần Tử trở nên âm trầm, lập tức cười khẩy: "Muốn dựa vào sức mạnh của bản thân để chống lại năng lượng vũ trụ, cậu nghĩ cậu là độ kiếp kim tiên sao? Xem bây giờ tôi trấn áp cậu đây!".
Dứt lời, khí tức của ông ta lại tăng lên, bàn tay Kim Phật to hơn một vòng, bao trùm phạm vi hơn trăm nghìn mét, có cảm giác như muốn bóp nát cả tinh cầu.
Sức mạnh của ông ta còn mạnh hơn trước đó, tia lửa sức mạnh bắn ra từ bàn tay bắt đầu dần dần áp đảo về phía Diệp Thiên. Xoáy khí năng lượng băng hỏa do Diệp Thiên phát ra cũng dần bị áp chế, dường như có cảm giác không chống đỡ nổi.
"Dựa vào ông mà muốn trấn áp tôi sao?".
Cánh tay phải của Diệp Thiên run rẩy dữ dội, lúc này, cậu vẫn khổ sở chống đỡ, không để bàn tay Kim Phật ép cậu xuống.
Tuy chân lực hỗn độn đã nâng lên cấp ba, nhưng thực lực tu vi thực sự của cậu vẫn là nguyên anh thần phẩm, còn đối phương đã là thánh nhân ngũ phẩm thậm chí lục phẩm, hơn nữa còn có thể khai mở dị tượng thiên địa, tiếp dẫn năng lượng vũ trụ để ứng chiến.
Trong tình huống này, cậu chẳng khác nào dùng sức mạnh bản thân vượt qua mười mấy cảnh giới để chiến đấu, hơn nữa còn là chống lại uy năng của năng lượng vũ trụ.
Nếu không phải Diệp Thiên có tam hoa tụ đỉnh và Phệ Thiên Trường Sinh Thể, thì đã bị năng lượng vũ trụ nghiền thành bột từ lâu rồi. Cậu có thể chống chọi được đến bây giờ đã là vô cùng kinh hãi thế tục.
Cùng với việc sức mạnh của Đan Thần Tử tăng lên, cậu cũng dần cảm thấy áp lực, nhưng ý chí chiến đấu trong mắt vẫn không hề vơi đi.
Dọc đường đi cậu liên tiếp đánh bại các cường địch, thậm chí những nhân vật đỉnh phong nhất của vũ trụ, những sự tồn tại đứng trên đỉnh cao độ kiếp kim tiên, cậu cũng từng gặp không chỉ một người, sớm đã rèn được khí khái vô địch quyết chiến không lùi. Một thánh nhân ngũ phẩm sao có thể khiến cậu lui bước chứ?
"Đến lúc kết thúc rồi!".
Cậu khẽ lẩm bẩm, cánh tay phải vẫn khổ sở chống đỡ, còn tay trái thì chộp một cái.
"Vèo!".
Ánh sáng tứ sắc hội tụ sức mạnh của bốn nguyên tố dần hóa thành một thanh quang kích tứ sắc trong bàn tay cậu.
Tứ Thần Phá Khung Kích!
"Bốp!".
Khoảnh khắc Tứ Thần Phá Khung Kích ngưng kết, một tiếng trầm đục vang lên, quyền kình do Diệp Thiên đánh ra đã bị Nhân Diệt Phật Thủ đánh tan, cơ thể cậu cũng bị luồng sức mạnh đáng sợ chèn ép rơi thẳng xuống đất.
Nhân Diệt Phật Thủ một kích đắc thắng, động tác hạ xuống bất ngờ nhanh hơn, muốn hoàn toàn trấn áp Diệp Thiên.
Nhưng Diệp Thiên lại lộn người, đầu dưới chân trên, dường như không thể giữ thăng bằng dưới sức mạnh khủng khiếp đáng sợ này, nhưng ánh mắt cậu vẫn không chút hoảng loạn.
"Biến đi!".
Một khắc trước khi Nhân Diệt Phật Thủ ép hẳn xuống đất, cuối cùng Diệp Thiên cũng hành động.
Chỉ thấy cậu lật bàn tay, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, chỉ có chân lực hỗn độn trong lòng bàn tay rung lên, Tứ Thần Phá Khung Kích liền lao vút ra, đâm thẳng vào hư không.
"Bịch!".
Đúng lúc này, cuối cùng cơ thể của Diệp Thiên cũng nện xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng vang đinh tai, một khoảng đất mênh mông vô ngần bị cơ thể của cậu chia thành hai nửa, khói bụi mù mịt.
Còn Nhân Diệt Phật Thủ cũng rơi xuống trước đống hoang phế chỗ Diệp Thiên nằm, ánh mắt Đan Thần Tử lộ vẻ mừng rỡ, chân lực huy động, chỉ muốn nhanh chóng tiêu diệt Diệp Thiên.
Nhưng ngay sau đó, ông ta bỗng biến sắc.
Ông ta phát hiện ra, Kim Phật vạn trượng vốn vô cùng ăn ý, tâm linh tương thông với ông ta bỗng dưng không chịu sự khống chế của ông ta nữa, mà rơi xuống đống đổ nát.
"Chuyện này là sao?".
Ánh mắt ông ta đanh lại, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng đúng lúc này, một âm thanh giòn tan vang lên bên tai ông ta.
"Rắc!".
Âm thanh này vang lên từ bên trong cánh tay Kim Phật, không chỉ một tiếng mà liên tiếp không ngừng, tạo thành một mảng âm phù kỳ dị.
Một vết nứt xuất hiện trong lòng bàn tay Kim Phật, sau đó lan lên cánh tay, rồi đến bắp tay. Cuối cùng, một luồng sáng tứ sắc bắn ra từ bả vai Kim Phật, ngưng tụ thành hình dáng một thanh quang kích.
"Cái gì?".
Đan Thần Tử tỏ vẻ kinh hãi, trong sắc mặt khó tin của ông ta, cả cánh tay phải của Kim Phật bỗng dưng nổ tung, hóa thành đốm sáng đầy trời.
Năng lượng vũ trụ được Kim Phật tiếp dẫn lập tức giảm quá nửa, sắc mặt Đan Thần Tử cũng trở nên trắng bệch.
Trong lúc ông ta kinh hãi, một giọng nói bỗng vang lên từ đống đổ nát.
"Long Hổ Phong Lôi Chấn!".
"Dị tượng thiên địa, phá!".
Sau đó, chỉ thấy một bóng dáng lao bắn từ trong đống đổ nát ra, cánh tay khẽ phất, giống như thiên thần giáng xuống, một quyền nện vào đầu của Kim Phật khổng lồ.
"Ầm!".
Trong chớp mắt, trời đất chấn động, dị tượng thiên địa có tên "Kim Phật Đàn Trung Tọa" cũng bắt đầu run rẩy dữ dội.