- Nữ nhân, cười cho đại gia một cái xem!
Lăng Hàn nắm lấy cằm của nàng, nâng khuôn mặt tinh xảo, quyến rũ của nàng lên.
- Lưu manh!
Nàng lẩm bẩm nói, lại bị Lăng Hàn ngậm lấy môi đỏ mọng, hôn lên.
Lăng Hàn hôn, hai tay cũng không ngại, không ngừng công thành phạt trại, để thân thể mềm mại của Thủy Nhạn Ngọc hoàn toàn luân hãm vào trong khống chế của hắn.
- Thật là làm cho người say sưa, sẽ nghiện a.
Lăng Hàn ghé vào bên tai Thủy Nhạn Ngọc nói.
Đôi mắt đẹp của Thủy Nhạn Ngọc quyến rũ như xuân thủy, nàng hung hăng liếc mắt nói:
- Ngươi là Đế Vương của Tiểu Thế Giới, khẳng định thê thiếp thành đàn, ta coi như thê tử thứ mấy của ngươi?
Lăng Hàn cố ý vươn tay, một ngón một ngón đếm, nửa ngày cũng không có đếm xong.
Này làm cho Thủy Nhạn Ngọc nóng nảy, tới cùng ngươi có bao nhiêu hậu cung, cư nhiên lâu như vậy còn không có kiểm kê hoàn tất?
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng nói:
- Hiện nay chỉ có một, còn có một cái đợi cưới, mặt khác chỉ có ngươi tự mình đưa tới cửa.
Dĩ nhiên, Lý Tư Thiền, Lưu Vũ Đồng, Chư Toàn Nhi hắn sẽ không tính vào.
Tuy hắn không phải cao thủ tình trường, nhưng cũng biết ở trên số lượng hồng nhan tri kỷ là càng ít càng tốt. Hơn nữa, Thủy Nhạn Ngọc chỉ hỏi hắn có mấy thê tử, vậy hắn trả lời cũng không sai a, quả thực chỉ có Hách Liên Tầm Tuyết, Thiên Phượng Thần Nữ còn không có tìm được.
- Ai tự mình đưa tới cửa?
Thủy Nhạn Ngọc giơ tay đấm ngực hắn.
- Hắc hắc.
Lăng Hàn lại hôn lên, chỉ lấy dung nhan mà nói, nàng không kém Chư Toàn Nhi cùng Thiên Phượng Thần Nữ chút nào, hơn nữa trời sinh vưu vật, nếu không kiềm chế rất có thể bị nàng mê hoặc đến trầm luân.
Trong Hoàng Đô, chỉ có Loạn Tinh nữ hoàng mới có thể áp nàng một bậc.
Đáng tiếc, không ai hái được ánh trăng như nữ hoàng, chỉ có thể ở trên mặt đất ngưỡng vọng mà thôi.
Trong lòng Lăng Hàn rùng mình, tại sao lại nghĩ đến nữ hoàng kia?
Lợi hại, thực sự là lợi hại, rõ ràng đã qua thật nhiều ngày, thậm chí không có thấy rõ dáng dấp, nhưng ấn tượng phong tình vạn chủng đã thâm nhập cốt tủy của hắn, thường thường sẽ tự mình hiện ra.
Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ cũng không phải nói một chút mà thôi.
Hưu, đúng lúc này, gốc đại thụ bọn họ dựa vào đột nhiên động, vài nhánh cây quấn quít lẫn nhau, hóa thành một thanh trường mâu, chợt đâm về phía hậu tâm của Lăng Hàn, muốn đâm xuyên tim hai người.
Lăng Hàn cười hắc hắc nói:
- Rốt cục không nhịn được sao?
Hắn nhấn một cái, phát động siêu trọng lực, ba, trường mâu lập tức rơi xuống, nặng nề đánh lên mặt đất.
Thủy Nhạn Ngọc giựt mình tỉnh lại, vội đẩy Lăng Hàn ra nói:
- Chuyện gì xảy ra?
- Không có việc gì.
Lăng Hàn đang hôn nghiện, lại muốn hôn tới.
Hưu hưu hưu, mấy trăm cành cây đồng thời dương động, quất về phía hai người Lăng Hàn.
- Yêu Thụ!
Thủy Nhạn Ngọc kinh hô, lúc này nàng mới nhớ lại lời Lăng Hàn nói, không khỏi kinh hô.
- Ngươi sớm biết này là một buội Yêu Thụ?
Lăng Hàn ngưng hữu quyền, thình thịch, đập vào trên cây khô.
Lực lượng bây giờ của hắn quá kinh khủng, một quyền oanh xuống, Yêu Thụ bị oanh đoạn, có chất lỏng màu xanh biếc phun đầy.
Yêu Thụ này chỉ là tiểu cực vị mà thôi, đâu thể nào là đối thủ của Lăng Hàn.
- Dĩ nhiên, bằng không ta không chọn cây khác, lại chọn buội cây này làm gì chứ?
Lăng Hàn cười nói.
Thủy Nhạn Ngọc quả thực không nói gì, vốn là một việc rất lãng mạn, ngươi cư nhiên cố ý tìm một buội Yêu Thụ làm bối cảnh, thật không biết đầu của nam nhân này chứa cái gì.
- Chúng ta sinh Hầu Tử đi!
Lăng Hàn nói.
- Vốn là lừa cha nàng, nhưng bụng của nàng lại chậm chạp không lớn lên mà nói, khẳng định lừa gạt không được bao lâu.
-... Chính ngươi đi sinh đi!
Thủy Nhạn Ngọc phất tay áo bỏ đi, thực sự là tức chết rồi.
Lăng Hàn thở dài, lấy thực lực của hắn bây giờ muốn trấn áp Thủy Nhạn Ngọc tự nhiên là sự tình dễ dàng, nhưng muốn làm cho đối phương nghe lời lại hơi khó khăn a?
Hai người trở lại, chỉ thấy Hồ Phỉ Vân đã tựa ở bên đống lửa ngủ say, bước chân của bọn họ cư nhiên không có làm nàng giật mình tỉnh giấc.
- Thật không biết Nữ Hoàng bệ hạ làm sao yên tâm để cho nàng đi vào.
Thủy Nhạn Ngọc tràn đầy kỳ quái, thầm nghĩ lấy Loạn Tinh nữ hoàng bảo vệ sủng ái Cửu Vương, làm sao cũng không hiểu nổi.
Lăng Hàn không có nói ra chuyện hắn thấy, người ta có thể triệu hồi ra một tia uy năng của Loạn Tinh nữ hoàng, ở chỗ này mới thật sự là vô địch.
Bọn họ cũng nghỉ ngơi một chút, giấc ngủ mới là điều chỉnh tốt nhất, cái gì cũng không thay thế được.
Nghỉ ngơi tốt rồi, bọn họ lại xuất phát.
Lại nửa ngày sau, Hỏa Diễm Quật đã ở trong tầm mắt.
Hỏa Diễm Quật ở trong một ngọn núi lớn, lối vào là một sơn động cực lớn, đại địa bốn phía thì đỏ bừng, mơ hồ có thể thấy dung nham dũng động dưới đất.
Không cần đi vào, xa xa liền cảm giác được ôn độ cực nóng, nếu có một trận gió từ vị trí cửa động thổi qua, quần áo trên người đều sẽ cháy đen, sợi tóc cũng có thể bốc cháy lên.
Thủy Nhạn Ngọc và Hồ Phỉ Vân đã kích thích nguyên lực, hình thành một hộ thuẫn chống đỡ sóng nhiệt, chỉ có Lăng Hàn như không có việc gì, nhưng quần áo lại không chịu nổi, để hắn cũng phải vội vả dương động nguyên lực, bằng không hắn sẽ trần như nhộng.
Sau này nhất định phải tìm một bộ áo choàng thần cấp, có thể ngăn cản bất kỳ hoàn cảnh ác liệt nào, bằng không động một chút là hắn phải đối mặt với cảnh trần truồng xấu hổ.
- Các ngươi ở chỗ này đi, ta một người đi vào.
Lăng Hàn đề nghị.
Hồ Phỉ Vân vội vàng gật đầu, nàng không có chút tâm tiến thủ, bình an không lo lắng là lý tưởng tối cao của nàng.
Thủy Nhạn Ngọc lại lắc đầu nói:
- Ta muốn đi vào!
Thủy Nhạn Ngọc ngoài mềm trong cứng.
Nàng thoạt nhìn quyến rũ như nước, nhưng khi nào hạ quyết tâm thì tuyệt đối kiên định không thể dao động.
Nàng muốn tiến vào Hỏa Diễm Quật, Hồ Phỉ Vân một người tự nhiên không dám đợi ở bên ngoài, kết quả là ba người đồng hành, cùng nhau đi vào trong động quật.
Oanh, thường thường trên mặt đất sẽ có một đạo hỏa diễm phóng lên cao, tản ra sóng nhiệt kinh người.
Này không có quy luật chút nào, không có khả năng trước đó tránh ra, mà nếu như vận khí không tốt, vừa khéo đạp trúng nơi hỏa diễm phun trào mà nói, vậy có thể tránh thì tránh, không thể tránh cũng chỉ có thể dựa vào thực lực của mình ăn.
---------------