Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng như vậy cũng không đủ để hù dọa được hắn. Nếu như hai người giao thủ, quả thực trong thời gian ngắn Lăng Hàn khó mà trấn áp được hắn, lại thêm Thôi Trường Vận nắm giữ rất nhiều bí thuật cổ xưa, cho nên có lẽ sẽ rấ tlaf khó chơi.

Dù sao, hiện tại Lăng Hàn không có ưu thế nghiền ép trên phương diện lực lượng, như vậy song phương sẽ phải liều mạng kỹ pháp và kinh nghiệm chiến đấu.

Oanh, Thôi Trường Vận giết tới, song quyền phẫn nộ đánh tới. Khí tức phía sau bay lên, hóa thành một bức tượng thần, cao mười trượng, trợn mắt tròn xoe, sinh ra lực áp bách rất đáng sợ.

Lăng Hàn lại không thèm để ý một chút nào, ở Hoán Huyết cảnh hắn đã đạt đến Thất Biến, người ta sáu biến chính là huyết khí ngưng đế, ý là sát khí như là một tôn đế vương đáng sợ. Mà sau khi tới được Thất Biến, sát khí này sẽ đáng sợ đến mức nào cơ chứ?

Chỉ có chuyện hắn uy hiếp người khác, người khác sao có thể làm hắn giật mình cơ chứ?

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, tay phải giơ lên, Thiên Văn ngọc đã được đánh ra ngoài.

Tăng tốc, từ tốc độ gấp sáu lần vận tốc âm thanh bắt đầu nhanh chóng tăng lên gấp bảy, tám lần, chín lần vận tốc âm thanh. Sau đó niệm lực được triệt hồi, trong nháy mắt đã từ nặng ba cân biến thành cấp bậc vạn cân.

Đây quả thực là khủng bố vô biên, bảo đảm dù là Khai Khiếu cảnh mạnh mẽ chịu một kích này cũng chỉ có phần tử vong. Có lẽ ngay cả cường giả Tầm Bí cảnh cũng không dám chính diện tranh phong.

Đáng tiếc, một khối như vậy, nện một lần chẳng những phải cân nhắc nên thu hồi lại như thế nào mà còn phải dùng niệm lực áp súc mười giây, bằng không thì Lăng Hàn thực sự dám khiêu chiến với Tầm Bí cảnh a.

Chỉ là, Thôi Trường Vận chỉ là Minh Văn cảnh mà thôi.

BA~, Thiên Văn ngọc đánh ra, trong nháy mắt đã đánh tới ngực của Thôi Trường Vận, sau đó đã thấy cả người Thôi Trường Vận cũng bị đánh nổ, chỉ vẻn vẹn còn lại có hai cái chân. Vẫn còn đang liên tục phanh phanh đạp lùi về phía sau, khiến cho người ta kinh hãi.

Toàn trường trở nên tĩnh mịch.

Chuyện này ai có thể nghĩ tới được chứ?

Thôi Trường Vận đã phát huy ra thực lực Minh Văn cảnh, càng dẫn động năng lượng tầng thứ cao khủng bố như vậy. Hơn nữa lại còn vận dụng quyền pháp rất là đáng sợ, dưới một quyền này, uy lực vốn nên vô biên vô tận mới đúng.

Cho dù Lăng Hàn chật vật chạy, không dám tranh phong thì đám người bên ngoài cũng sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Thế nhưng Lăng Hàn chỉ ném ra một khối đá đã đập chết Thôi Trường Vận.

Đập chết... Đập chết... Đập chết...

Đường đường là cao thủ Minh Văn cảnh, thế mà bị một khối đá đập chết rồi?

Chẳng những đập chết, hơn nữa còn nện đến mức cả người cũng nổ tung, chỉ còn lại có hai cái chân sao?

Hít, quá kinh khủng!

Đây tuyệt đối không phải là Thôi Trường Vận không đủ cường đại, mà là Lăng Hàn quá là đáng sợ.

Mẹ nó, gia hỏa này so với Hồng Thiên Bộ lúc trước còn cường đại hơn, chí ít lúc trước truyền thuyết chỉ nói là Hồng Thiên Bộ có thể dùng thực lực Cực Cốt cảnh thắng Minh Văn cảnh. Thế nhưng nào có đạo lý đưa tay đã diệt sát cơ chứ?

Lăng Hàn nhanh chân đi qua, đi về phía Thiên Văn ngọc đánh tới.

Đã có người nhặt được, chỉ thấy trên tảng đá cực kỳ sạch sẽ, không nhiễm một chút vết máu.

- Trả lại đây.

Lăng Hàn từ tốn nói.

Lúc này người nhặt được Thiên Văn ngọc này chính là Cổ Hạng Minh.

Gia hỏa này cực kỳ xoắn xuýt, bởi vì hắn đã cầm Thiên Văn ngọc, biết rõ thứ này nặng nề đến cỡ nào, khó trách dưới một kích có thể diệt sát Minh Văn cảnh.

Vấn đề là, Lăng Hàn được có được lực lượng kinh khủng cỡ nào thì mới có thể ném ra đồ vật nặng như vậy với tốc độ cao như thế cơ chứ?

- Tiến lên!

Một tiếng quát lạnh lẽo vang lên, chỉ thấy Thôi Tiêu Tiêu đã đi tới, quát:

- Tặc tử lớn mật, dám ỷ vào Pháp khí giết đệ đệ ta, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!

Nói xong, nàng hóa thành một đám mây màu, bay lên trời, hướng về phía Lăng Hàn.

Ánh mắt của nàng bất phàm, biết rõ Lăng Hàn có thể một kích diệt sát Thôi Trường Vận chính là bởi vì khối tảng đá cổ quái kia. Cho nên nàng mới không sợ mà xông lên.

Lần này Thôi Trường Vận khiêu chiến Lăng Hàn, chính là ý của phụ thân bọn hắn, chính là muốn đả kích sĩ khí của người đế đô, tạo thế cho Tử Hồng tông.

Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Thôi Trường Vận lại bị Lăng Hàn ba lần dùng một chiêu đánh bại, chẳng những không có tăng khí thế của Tử Hồng tông, ngược lại còn cực kỳ mất mặt.

Cho nên, hiện tại nhất định nàng phải đứng ra.

Trước tiên nàng làm cho huyết khí sôi trào, lực lượng tăng vọt, câu thông với năng lượng tầng thứ cao, trên lòng bàn tay lập tức có năng lượng màu đen quấn lên. So với Thôi Trường Vận còn lớn hơn, khí tức trên thân ngưng tụ thành một thanh kiếm, bắn tới về phía Lăng Hàn.

Khí tức bỏ qua không gian, cơ hồ trong nháy mắt đã đánh tới.

Lập tức, Lăng Hàn cảm giác trong đầu có chút đau đớn, khí tức này như kiếm, muốn chia cắt thức hải của hắn.

Hả?

Lăng Hàn kinh ngạc, đây là vận dụng đối với sát khí, ân, còn dung nhập vào trong niệm lực, cho nên có được lực phá hoại cường đại đối với thức hải.

Hóa ra còn có thể chơi như vậy a?

Hắn nở một nụ cười, nếu nói tới sát khí, khi hắn còn ở Hoán Huyết cảnh đã tu đến Thất Biến, ai có thể so sánh được với hắn cơ chứ?

Lăng Hàn chỉ vừa mới suy nghĩ thì đã đánh nát kiếm do sát khí của Thôi Tiêu Tiêu đang đánh tới, sau đó lại dùng sát khí để phản kích. Ông, một đạo bóng người huyết khí từ trong thức hải của hắn đánh ra, đánh tới chỗ của Thôi Tiêu Tiêu.

Cái gì?


Thôi Tiêu Tiêu khẽ nhếch cái miệng nhỏ, im lặng thầm kinh ngạc trong lòng. Tinh thần công kích của nàng chẳng những không có làm đối phương bị thương, mà ngược lại còn khiến cho đối phương phản kích kịch liệt?


Sát khí xung kích quá nhanh, cho dù Thôi Tiêu Tiêu là Minh Văn cảnh thì cũng không tránh thoát được. Lập tức, đạo thân ảnh huyết sắc này đã nhào vào trong thức hải của nàng.


Oanh, Thôi Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy thức hải chấn động, sau đó đãtrống rỗng, cái gì cũng không có cảm giác được nữa.


Nàng vội vàng run lên, lấy lại tinh thần.


Đây là lúc đang trong chiến đấu, tại sao nàng có thể thất thần được cơ chứ?


Nhưng mà, một nắm đấm như thép đã đánh tới trước mặt nàng.


Không trốn tránh được, cho nên nàng miễn cưỡng vươn tay ra. Phanh, quyền lực trào ra, nàng lập tức lảo đảo lùi về phía sau, trong lúc vội vã nàng không có cách nào ngưng tụ ra được toàn lực, dù là sôi trào huyết khí cũng không địch lại được nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK