Gia tăng chiến lực gấp mười lần... Quá nhiều, không có bí thuật nào làm được!
- Tứ ca, ngươi nói đùa sao?
Dương Hiểu nói ra, nếu quả thật có bí thuật này, nó chắc chắn phi thường trâu bò.
- Tiểu Trình.
Hùng Tứ vẫy tay.
Lúc này có một tên trẻ tuổi đi tới, hắn chắp tay với Hùng Tứ:
- Tứ gia!
Hùng Tứ gật gật đầu, nói với Dương Hiểu:
- Ngươi biết tiểu Trình chứ?
Dương Hiểu gật đầu, tiểu Trình này chính là người xung đột với hắn thời gian trước, tuy chuyện đã qua hơn mười vạn năm nhưng hắn vẫn nhớ rõ.
- Ha ha, các ngươi luận bàn một chút..
Hùng Tứ cười nói.
- Dương thiếu gia, mời!
Tiểu Trình lui ra phía sau vài bước, bày ra tư thế mời.
Dương Hiểu cao ngạo, lúc trước hắn vừa vào tứ trảm, tiểu Trình đã ở tứ trảm không biết bao nhiêu năm, ma luyện chiến lực cực mạnh, thì tính sao, còn không phải bại trong tay hắn sao?
Bởi vì hắn là vương giả, cùng giai vô địch.
Hiện tại hắn đạt tới tứ trảm đỉnh phong, tiểu Trình càng không phải đối thủ của hắn, chỉ cần mười chiêu, không, ba chiêu, ba chiêu hắn sẽ trấn áp đối phương.
Ồ?
Trong lòng của hắn nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ Hùng Tứ dạy bí pháp tăng chiến lực cho tiểu Trình? Này này này này, điều này sao có thể?
Bí pháp như vậy mà mặt hàng như tiểu Trình cũng có thể học, còn thiên lý không?
Trong lòng của hắn nghĩ đến, hắn chậm rãi nói:
- Vậy thì tới hai chiêu đi!
XÍU...UU!
Tiểu Trình lập tức ra tay, hắn đấm một quyền không có quy tắc chấn động gì, lại giống như hắc ám thôn phệ tất cả.
- Cái gì?
Dương Hiểu chấn động, vội vàng vung quyền nghênh tiếp.
Bành!
Nắm đấm của hai người va chạm với nhau, sóng xung kích sinh ra từ vị trí hai nắm tay chạm nhau, sau đó trùng kích bốn phía.
Hùng Tứ cười hắc hắc, tay phải hắn xuất hiện viên bi màu đen hấp thu chấn động chung quanh, sóng xung kích không phá hư đồ vật gần đó.
Hắn là cường giả cấp Dương Hồn, hóa giải công kích của tứ trảm là chuyện nhỏ mà thôi.
Đằng đằng đằng, Dương Hiểu và tiểu Trình đại chiến lần nữa.
Một kích này bọn họ ngang tài ngang sắc.
Dương Hiểu quá sợ hãi, chuyện này làm sao có thể? Tu vi của đối phương không có chút biến hóa nào, vẫn là tứ trảm đỉnh phong, hơn nữa không thể nào trở thành vương giả —— nếu quả thật có thiên phú như vậy, hắn khẳng định đã sớm bị đại phái thu làm đệ tử, không thể ở lại nơi này làm lưu manh ác bá.
Nhưng vì cái gì hắn lại có thể đấu ngang tài ngang sức với mình?
Từ mười vạn năm trước hắn đã có thể an ổn áp chế, hiện tại hắn đã đạt tới tứ trảm đỉnh phong, lẽ ra có thể dễ dàng đánh bại đối phương mới đúng, vì cái gì đánh bất phân thắng bại?
Bí thuật tăng chiến lực gấp mười lần sao?
Ahhh, như vậy hắn sẽ biến thàh hoàng giả.
Trái tim hắn đập thình thịch, hoàng giả, khi đó hắn sẽ trở thành đệ tử hạch tâm, vạn nhất may mắn một chút nhảy vào đế giả, khi đó hắn sẽ trở thành Thánh Tử!
Thánh Tử!
Nghĩ đến hai chữ này, hắn kích động tim đập mạn, có đệ tử nào không muốn làm Thánh Tử? Đó là biểu tượng của địa vị, cũng đại biểu vinh quang vô thượng, càng là khẳng định thực lực.
Phàm là người làm Thánh Tử, chỉ cần có thể sống sót, không có ai không trở thành Tiên Vương.
XÍU...UU!
Tiểu Trình lại giết tới.
Bành bành bành bành, hai người không ngừng kịch chiến, Dương Hiểu kinh ngạc phát hiện thực lực tiểu Trình thật sự tăng lên gấp mười lần, không, là chiến lực tăng lên gấp mười lần, hơn nữa cũng không có hạn chế, ví dụ như chỉ phát huy trong thời gian ngắn.
- Dừng tay.
Hùng Tứ lớn tiếng, hai tay hắn vỗ vào nhau, tiểu Trình và Dương Hiểu dừng tay.
- Hiền đệ, như thế nào?
Hùng Tứ mỉm cười nhìn Dương Hiểu, bộ dạng nhắc nhở đối phương.
Trái tim Dương Hiểu đập thình thịch, hắn cũng bất chấp đệ tử đại pháo cao ngạo, nói:
- Tứ ca, còn xin dạy ta.
Nội tâm Hùng Tứ đắc ý, tuy tứ trảm trong mắt hắn căn bản không đáng giá nhắc tới nhưng đệ tử đại phái bày ra bộ dáng khiêm cung với hắn cũng làm hắn thoải mái. Hùng Tứ vỗ vỗ vai Dương Hiểu:
- Hiền đệ, quan hệ chúng ta là thế nào, Tứ ca có chính là của ngươi!
- Cám ơn Tứ ca!
Dương Hiểu thật có chút cảm kích, hắn chưa từng phát hiện tên đầu lĩnh này nhìn thuận mắt như vậy.
- Kỳ thật tu luyện môn bí thuật này vô cùng đơn giản, chỉ cần tín ngưỡng tiên linh của ngươi là được.
Hùng Tứ nhàn nhạt nói ra.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Dương Hiểu tự nhiên không tin.
- Nếu hiền đệ không tin, có thể lập tức thử một lần, nhưng ta phải nói trước, ngươi tuyệt đối không được nói môn bí thuật này cho người nào biết.
Hùng Tứ nghiêm túc nói ra..
Dương Hiểu gật gật đầu, nội tâm không cho là đúng.
Đây không phải nói nhảm sao, nếu như hắn có được bí thuật như vậy làm sao truyền ra ngoài, khẳng định phải độc hưởng! Chỉ có loại ngu xuẩn như Hùng Tứ mới truyền dạy khắp nơi, có phải đầu bị lừa đá hay không?
- Đến, hiền đệ, đến, Tứ ca mang ngươi đi bái kiên tiên linh.
Hùng Tứ ôm vai Dương Hiểu rời đi.
...
Dương Hiểu đi ba ngày ba đêm, thẳng đến buổi tối ngày thứ tư mới về.
Trần Sương Sương kỳ quái sư huynh đi nơi nào, nhưng Dương Hiểu nói tụ hội với bằng hữu uống cao hứng quên thời gian, từ đó giải thích vượt qua.
Lăng Hàn cũng cảm thấy kỳ quái, không phải gia hỏa này đã sớm an bài kế hoạch tốt rồi sao, muốn anh hùng cứu mỹ nhân, lại thừa cơ mà vào đem gạo nấu thành cơm, tại sao lại biến mất ba ngày?
Hắn cho rằng mình đi trở về, không bao lâu nữa Dương Hiểu cũng sẽ trở về, sớm biết như vậy phân hồn của hắn ở lại thêm một lúc.
- Đến rồi, sư muội, ta mang ngươi đi một nơi thú vị, sau đó ngày mai chúng ta đi cổng truyền tống.
Dương Hiểu cười nói, ánh mắt có một tia tối tăm nhưng lại che giấu vô cùng tốt, cho dù với nhãn lực của Lăng Hàn, Nữ Hoàng, Hổ Nữu cũng không có phát hiện.
Đáng tiếc tiểu Cốt không ở đây, nó lại đi học vẹt cái mới, nếu không nó đã nhìn ra mánh khóe.
Trần Sương Sương không lay chuyển được Dương Hiểu nhiệt tình liền đáp ứng đi cùng, bọn họ đi vào sơn cốc, chỗ đó đều có lá cây màu xanh da trời, nhìn chúng vô cùng xinh đẹp, ngay cả Nữ Hoàng, Thiên Phượng Thần Nữ và Nhu Yêu Nữ đều ưa thích.
Đương nhiên Hổ Nữu là khác loại, nhàm chán ngáp dài, nàng tình ăn nhiều đùi gà cũng không muốn ở lại nơi đây.
Có cái gì đẹp mắt, không phải lá cây màu xanh da trời sao?
Đúng lúc này lá cây rung động, bảy nam nhân đi ra khỏi rừng cây, phát hiện đám người Nữ Hoàng liền nhìn chằm chằm vào.