Thấy cảnh này, hầu như da mặt của tất cả mọi người đều co giật, chấn kinh đến không cách nào hình dung.
Tiểu tử này lại mượn sức mạnh của Phá Hư Cảnh ngộ đạo!
Cái này đã là chuyện khó mà tin nổi, then chốt là, Nhân tộc kia thật đạt được tiến bộ thực chất, kiếm Mang lấp loé không yên, nhưng tản mát ra khí tức càng ngày càng đáng sợ.
Ta sát!
Tiên Vu Tử Uyên cũng kinh ngạc đến ngây người, Nhân tộc này quá nghịch thiên.
Không được, tuyệt đối không thể để cho hắn sống, lại cho hắn mấy năm, tuyệt đối có khả năng uy hiếp đến Tiên Vu tộc!
Hắn không bảo lưu nữa, tay phải thò ra, nhưng không nắm thành quả đấm, mà hóa thành một vuốt rồng màu vàng. Hắn muốn một đòn đánh giết Lăng Hàn, không để lại hậu hoạn.
Trong một tiếng rồng gầm, hắn phi thân mà ra, giết về phía Lăng Hàn.
Hiện tại, Nhân tộc này bị thương nặng, căn bản không thể chống cự.
Lên đường thôi!
Tiên Vu Tử Uyên như một Thần Long, cuồn cuộn mà tới, vuốt rồng vung ra, đánh thẳng trái tim của Lăng Hàn.
Đây chính là vuốt rồng, có thể bóp nát trân kim cấp mười, thể phách của Nhân tộc này mạnh mẽ thì đã làm sao?
Nhưng vào lúc này, nhiệt độ lập tức rơi xuống!
Tuyết trắng tung bay, băng nhỏ tịch quyển.
- Ngang!
Trong một tiếng rồng ngâm thực sự, một Chân Long toàn thân là băng hiện lên, bàn ở trên Lăng Hàn, Long nhãn trợn lên giận dữ, toả ra thần uy vô tận.
Oành, Băng Long đón nhận Tiên Vu Tử Uyên, một cái tát liền đánh bay hắn, sau đó nhào tới, cuồng đánh một trận.
Tiên Vu Tử Uyên rất mạnh, nắm giữ sức chiến đấu Phá Hư ngũ tinh, nhưng không chịu nổi Băng Long càng mạnh hơn, đạt đến Phá Hư thất tinh!
Ở trong Phá Hư Cảnh, một tinh chính là một thiên địa, thất tinh còn chưa đủ ngược ngũ tinh?
- A…
Tiên Vu Tử Uyên kêu thảm thiết, liều mạng chống đỡ, nhưng vẫn bị đánh đến thương tích khắp người, tự nhiên qua lâu mười chiêu rồi.
Ngoại trừ mấy người Hách Liên Dung, tất cả mọi người đều há to miệng, hoàn toàn không có cách nào tiếp thu kết quả này.
Trở mình, Nhân tộc này trở mình.
Rõ ràng đến trình độ sơn cùng thủy tận, nhưng lại lập tức nghịch chuyển, cuồng đánh Tiên Vu Tử Uyên, đây cũng quá mơ hồ, quá khó mà tin nổi, thật làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
Khóe miệng của Tiên Vu Thông co giật, giờ hắn mới hiểu được, cũng không phải Hách Liên Dung muốn từ bỏ Lăng Hàn, mà là đối phương biết Lăng Hàn nắm giữ lá bài tẩy kinh người như thế!
Chẳng trách tên này vô tình hay cố ý lấy ngôn ngữ chụp hắn, không cho hắn tự mình ra tay, bởi vì sức chiến đấu của con Băng Long kia vượt qua ngũ tinh, nhưng tuyệt đối không đạt tới thập tinh, nếu hắn ra tay, vẫn có khả năng ở trong vòng mười chiêu đánh giết Lăng Hàn.
Cáo già a! Con mẹ nó bị âm!
- Được rồi!
Hắn phất tay, quyền khe khẽ rung lên liền đánh bay Băng Long, sau đó kéo Tiên Vu Tử Uyên ra, lại nhìn Hách Liên Dung tàn nhẫn nói.
- An bài mấy vị quý khách nghỉ ngơi trước, bản vương phải chữa thương cho Tử Uyên.
Chữa thương là phụ, chủ yếu nhất là nghĩ xem chuyện này nên kết thúc như thế nào.
Hai nhân vật trọng yếu của Tiên Vu gia há có thể chết vô ích? Nhưng đã đánh cược ở trước mặt mọi người, sau mười chiêu, ân oán kết thúc, chuyện này làm sao đổi ý? Nếu như chỉ là một mình Lăng Hàn, vậy chối liền chối, ta đường đường là Bắc Hải Vương tộc, ngươi cắn ta a?
Nhưng bây giờ có Hách Liên Dung ở đây, nếu bị Hách Liên gia thêm mắm thêm muối tuyên dương ra ngoài, vậy Tiên Vu Vương tộc còn mặt mũi gì gặp người?
Lăng Hàn cũng không đứng dậy, cũng không thu hồi Băng Long Oanh Địa Trận, ở dưới trận pháp bảo vệ, chống lại ý chí của Phá Hư Cảnh trong cơ thể, mài giũa kiếm ý.
Kỳ thực chuyện này vô cùng nguy hiểm, một cái sơ sẩy sẽ bị luồng ý chí kia phá hủy thần hồn, vậy thì ngay cả Hắc Tháp cũng cứu không được. Nhưng từ trước đến giờ thiên tài và người điên chỉ cách một tia, hắn cho rằng đây là một cơ hội tốt, vậy thì sẽ kiên định đi tới.
Từ Tu Nhiên, Tiểu Kiếm Đế đều nắm giữ Đao Tâm và Kiếm Tâm, cái này cho hắn áp lực rất lớn, cũng làm hắn không phục, sinh ra cảm giác phải nhanh nắm giữ Kiếm Tâm.
Một ngày, hai ngày, mười ngày, một tháng, hắn khó khăn đối kháng ý chí trong cơ thể.
Phá Hư Cảnh quá mạnh mẽ, đánh ra ý chí võ đạo đủ để tồn tại mấy trăm năm, một tháng qua, luồng ý chí kia phá hoại hầu như chín mươi chín phần trăm thân thể của hắn, ngay cả trái tim cũng hầu như ngừng đập, hiện tại chỉ còn thức hải vẫn là địa bàn thuộc về Lăng Hàn.
Bây giờ hắn căn bản không thể động tay chân của mình, bởi vì ý thức bị chặt đứt, thật giống như thuộc về một người khác, mà một khi thức hải cũng bị đánh hạ, hắn chính là một kẻ đã chết.
Linh Anh hóa thành tiểu nhân tọa trấn thức hải, hai tay kết pháp ấn, diễn hóa rất nhiều thần thông, chống lại ý chí của Phá Hư Cảnh xâm lấn.
Kiếm ý trong cơ thể Lăng Hàn càng ngày càng mãnh liệt, trong Hắc Tháp, Tích Sinh Kiếm nhẹ nhàng rung động, có từng đạo trận văn sáng lên.
Vèo, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, đứng lên, kim quang dật tán, đó là Bất Diệt Thiên Kinh bắt đầu lưu chuyển, trục xuất ý chí của Phá Hư Cảnh.
- Vẫn kém một chút.
Hắn thở dài nói, mơ hồ tìm thấy một tia Kiếm Tâm, nhưng vẫn cách một lớp màng, làm sao cũng đâm không phá.
Có thể ngày mai, thậm chí sau một khắc hắn có thể đốn ngộ, có thể đời này cũng không cách nào thành công, ở phương diện ngộ tính chính là như thế.
- Còn không thu hồi trận pháp!
Thanh âm của Tiên Vu Thông vang lên.
- Ngươi chiếm Thiết Huyết tràng này bao nhiêu ngày rồi biết không?
Lăng Hàn sững sờ, mặc dù đối phương đang quát tháo, nhưng trong giọng nói đã không có sát khí như trước. Lẽ nào, đối phương thật tuân thủ hứa hẹn, bỏ qua mối thù giết con?
Quái lạ, khó có thể tin tưởng được.
- Thu lại đi, lẽ nào ngươi cho rằng Tiên Vu đại nhân muốn giết ngươi, trận pháp kia có thể bảo vệ được sao?
Thanh âm của Hách Liên Dung cũng truyền tới.
Lăng Hàn cười hì hì, thu hồi trận pháp, thầm nghĩ thật muốn liều mạng, hắn có Hắc Tháp, giết Phá Hư Cảnh dễ như trở bàn tay, chỉ là cái này sẽ đưa tới đại năng chân chính, ngay cả hắn cũng sẽ gặp xui xẻo.
- Nhân tộc, chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện của bản vương, bản vương có thể bỏ qua chuyện cũ, kết thúc ân oán.
Tiên Vu Thông nói.
Lăng Hàn gãi gãi đầu:
- Ta thắng cá cược, không phải thanh toán xong ân oán sao?
---------------