Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quy tắc cửu tinh chí cao vô thượng, quy tắc bát tinh không thể đan vào nhau.

Còn tốt, Lăng Hàn nắm giữ một nhúm đại đạo quang, chuyện này cực kỳ có thể là vượt qua quy tắc tồn

tại, cho nên Lăng Hàn có khả năng khiêu chiến cấp bậc cao hơn.

Hiện tại hắn còn không phải là đối thủ của Chuẩn Đế, nhưng mà, chờ hắn lại nắm giữ thêm một ít quy

tắc bát tinh, nói không chừng sẽ làm được, dù sao Chuẩn Đế cũng chỉ mò ra một chút quy tắc cửu tinh

mà thôi.

Lại thêm đại đạo quang thì sao?

Lăng Hàn tin tưởng, hắn thậm chí có chiến thắng Chuẩn Đế.

Chuyện này sao, ha ha, sau này tìm đám người Đa Gia Phật luyện một chút là biết, nhiều tới ba vị

Chuẩn Đế có thể làm bồi luyện, trừ Lăng Hàn ra, trên đời này cũng không có người nào.

Làm Lăng Hàn cau mày chính là, tuyệt địa bên kia có Chuẩn Đế hay không.

Ví dụ như Tiểu Diệp Tử, hắn đột nhiên xuất hiện, trước đó căn bản không có nghe nói qua, thậm chí Đế

tử Đế nữ tuyệt địa cũng không biết có một tồn tại như vậy.

Từ đó có thể thấy được, tuyệt địa chi chủ rất thiên vị hắn, để hắn nhận được Nguyên thế giới trên thân

đám người Thủy Nhất, bởi vậy cũng có thể sử dụng năng lượng hủy diệt.

Vì cái gì tuyệt địa chi chủ không nắm?

Khả năng. . . Bọn họ đã không phải là sinh linh, không có cách nào đặt vào Nguyên thế giới.

Lăng Hàn nhíu mày, Tiểu Diệp Tử phi thường quỷ dị, chẳng lẽ cũng đến từ vực sâu nguyên thủy? Nếu

không, hắn chưa từng gặp qua người có khả năng thao túng thời gian.

Dù là Chuẩn Đế như Đa Gia Phật cũng không thể làm được.

Lăng Hàn trở lại thành Thanh Loan, mặc dù tranh tài đã kết thúc, nhưng hắn muốn mặt dạn mày dày

đợi ở nơi này cũng không ai đuổi hắn đi.

Mục tiêu của hắn là thanh kiếm trong tay Mặc Tử Vân, những người khác lại không biết, gặp hắn ngựa

nhớ chuồng không đi, chỉ cho rằng tâm niệm của hắn đặt vào Mặc Tử Vân, tự nhiên mỗi một người đều

giận dữ.

Ngươi là tên lưu manh, lấy thủ đoạn hèn hạ đánh bại Mặc Tử Vân, chẳng lẽ còn thật muốn Mặc nữ thần

thực hiện đổ ước?

Quá vô sỉ!

Hiển nhiên, Mặc Tử Vân có nhân khí ở thành Thanh Loan tương đối cao, hiện tại mỗi người nhìn thấy

Lăng Hàn đều hừ lạnh và phun nước bọt.

Chuyện này!

Lăng Hàn buồn bực, rõ ràng là Mặc tiểu bì nương làm ra chuyện hiểu lầm, vì cái gì chỉ có hắn gánh chịu

hậu quả?

Hắn quyết định, chờ đoạt kiếm xong sẽ đánh vào mông Mặc Tử Vân một trận để xả ác khí.

Ách, ngược lại hắn không bị tra ra người ngoài, không cần lo lắng lộ thân phận ra ngoài.

Nếu Đại Hắc Cẩu có ở đây, khẳng định sẽ vạch trần, yêu nghiệt giống như ngươi, trên đời này còn có kẻ

thứ hai sao? Ngươi giả được khuôn mặt, lại giả được thực lực sao?

Đa Gia Phật cũng nói, nguyên nhân tranh tài kết thúc, bọn họ cũng nên rời đi, dù sao nơi này có một vị

Đại Đế tọa trấn, dám hành sự trước mí mắt của Đại Đế, trái tim của ngươi không nằm trên cổ họng hay

sao?

Chuyện này không quan hệ nhát gan hay gan lớn, mà là cẩn thận.

Lăng Hàn bảo ba vị Chuẩn Đế nên rời đi trước, hắn còn muốn đợi thêm mấy ngày.

– A, chẳng lẽ ngươi thật có ý với tiểu ny tỷ kia đấy chứ?

Hạ Hậu Bình cười nói.

Lăng Hàn xạm mặt, tin tức này đã truyền vào tai ba vị Chuẩn Đế?

Lời đồn!

Hắn lắc đầu:

– Người kia có một kiện pháp khí, ta cho rằng có thể cần nghiên cứu một chút.

Thương lượng một chút, ba vị Chuẩn Đế quyết định rời đi trước, tiếp tục đi phía trước thăm dò tình

huống, mấy ngày sau sẽ quay về.

Nguyên bản, bên trong vực sâu nguyên thủy hoàn toàn hoang lương, làm gì có thành trì?

Cho nên ba vị Chuẩn Đế cũng nghĩ điều tra một chút, lúc này có ba mươi sáu thần thú xuất hiện, vì cái

gì lại trấn áp ở đây?

Lăng Hàn tiếp tục hỏi thăm nơi ở của Mặc Tử Vân, dự định đánh nàng ngất xỉu và mang kiếm rời đi,

hắn lười lãng phí thời gian.

Nhưng, trong thành Thanh Loan, người người đều xem hắn thành ác quỷ, căn bản không có người nào

nguyện ý nói tung tích của Mặc Tử Vân cho hắn biết.

Kết quả là, Lăng Hàn cảm thấy mình giống như người người kêu đánh chuột chạy qua đường, hình

tượng đã hư hại đến cực hạn.

– May mắn. . . Đó là Cửu Vương, không có quan hệ gì với ta!

Lăng Hàn tự nói.

Nhưng mà, hắn còn chưa hỏi ra tung tích của Mặc Tử Vân, hắn đã gây khiêu khích công phẫn.

Trừ thành Thanh Loan cùng thành Chân Long ra, còn lại vương bài môn hạ bảy tên Đại Đế liên thủ hạ

chiến thư với Lăng Hàn.

Hoặc là hắn tự cút ra khỏi thành Thanh Loan, hoặc do bọn họ làm thay.

Nha, Mặc Tử Vân danh khí lớn như thế?

Lăng Hàn chắc chắn sẽ không rời khỏi thành Thanh Loan, hắn phi thường tò mò về thanh kiếm kia, vì

cái gì cũng nắm giữ đặc tính của năng lượng hủy diệt.

Nếu các ngươi muốn bị đánh, vậy thì thành toàn các ngươi.

Lăng Hàn tiếp nhận chiến thư.

Ngày thứ hai, hắn đứng trên quảng trường nhỏ trong thành.

Kỳ thật nơi này không phỉa là quảng trường, nơi này chỉ tương đối rộng, dần dà nó bị dùng như quảng

trường.

Khiêu chiến ở nơi này cũng không sao, kết cấu vực sâu nguyên thủy rất kiên cố, đừng nói Thánh Nhân

đánh không nát, cho dù là Đại Đế cũng làm không được.

Nơi thiên địa sinh ra làm sao đơn giản cơ chứ?

Thời điểm Lăng Hàn đi đến nơi này, chẳng những bảy đại vương bài đã đợi ở đó, có rất nhiều dân

chúng trong thành tới đây, dáng vẻ rất phấn khởi

Phát hiện Lăng Hàn tới, bách tính đều huýt sáo và hò hét.

Cần thiết hay không?

Lăng Hàn lắc đầu, Mặc Tử Vân nhân khí có cao như vậy sao?

Đương nhiên hắn không quan tâm, thời điểm mọi người đang hô hào, hắn đi tới giữa quảng trường.

– Lão Cửu, ta thật sự bội phục bổn sự của ngươi!

Lạc Dịch Tinh Hiểu nói, hắn cố ý nói hai chữ “Lão Cửu” thật nặng, hiển nhiên còn bỏ qua phần “tranh

luận” với Lăng Hàn lúc trước.

Lăng Hàn nghiền ngẫm cười một tiếng:

– Ít nói lời vô ích, đến đánh đi! Các ngươi ra tay từng người hay cùng tiến lên?

– Ngươi rất ngông cuồng!

An Hà Minh lạnh lùng nói.

– Nhưng mà, muốn dùng phép khích tướng để chúng ta đơn đấu với ngươi, ngươi cũng quá ngây thơ

rồi!

Bất kể như thế nào, Lăng Hàn đã thắng được giải thi đấu, trên lý luận đơn đấu vô địch, cho nên, bọn họ

sẽ vây công.

Trọng yếu nhất chính là, nơi này lại không có quy củ gì, chỉ cần đừng đánh chết hoặc tàn phế là đủ.

Xèo, một bóng người bay tới, áo trắng tung bay, đó chính là Mặc Tử Vân.

Hiển nhiên, phát sinh chuyện lớn như vậy, nàng là địa đầu xa tại thành Thanh Loan làm sao không phát

hiện?

Nhìn thấy Mặc Tử Vân tới, dù là những vương bài cũng nhìn sang.

Lăng Hàn cũng nhìn chằm chằm vào Mặc Tử Vân, tiểu bì nương luôn luôn không chịu hiện thân, làm

hại hắn tìm đông tìm tây, lần này, hắn chắc chắn không thể nhìn đối phương rời đi.

– Lớn mật!

Thấy Lăng Hàn dám nhìn chằm chằm vào Mặc Tử Vân, bảy đại vương bài đều giận dữ.

– Ai, bảo các ngươi ít nói nhảm, không nên lãng phí thời gian, còn không tranh thủ thời gian xuất thủ?

Lăng Hàn cười nói, dáng vẻ cực kỳ miệt thị.

Chuyện này càng làm bảy đại vương bài giận dữ, bị một người xem thường như thế, bọn họ làm sao

chịu nổi.

– Hắc hắc, lão Cửu thành Chân Long thành thật cuồng ngạo!

– Không có cách, mới đạt đệ nhất luận võ, cuồng một chút cũng rất bình thường.

– Hừ, vòng thứ nhất là hi sinh các huynh đệ, thời điểm đào thải chiến, đầu tiên là loạn tâm trí của Lạc

Dịch Tinh Hiểu, sau đó dùng thủ đoạn hạ lưu làm Mặc đại nhân bó tay bó chân, đều là chiến thắng

không vinh quang!

– Dạng người này… Hắn làm gì có thực lực?

Quần chúng liên tục bàn tán với nhau, đều cho rằng Lăng Hàn là thế hệ hư danh nói chơi.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK