- Hồ Xán, ngươi chẳng qua là một con chó, có tư cách gì sủa ở trước mặt ta?
Mục quản gia miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng dậy.
- Ngươi nếu như không có bị thương, vẫn duy trì chiến lực Cực Cốt Cảnh, vậy cho dù ngươi có sỉ nhục cực lớn đối với lão phu, lão phu cũng chỉ biết nén giận.
Hồ Xán ngạo nghễ nói.
- Chỉ có điều, ai bảo ngươi hiện tại lại bị trọng thương?
- Không nghĩ tới, ngày hôm trước ngươi vẫn uy phong tám phía, hung hăng sỉ nhục lão phu. Nhưng còn bây giờ thì sao? Ngươi đã rơi vào trong tay lão phu, lão thiên gia thật đúng là mở mắt.
Mục quản gia lãnh đạm, trầm mặc một hồi mới nói:
- Nếu là ân oán giữa chúng ta, vậy để cho tiểu thư rời đi.
- Uy uy uy, không nên quyết định lung tung như thế!
Hồ Xán khoát tay.
- Không có người ở một bên thưởng thức, vậy còn gì thú vị nữa? Đại tiểu thư vẫn ở lại đây đi!
Mục quản gia biến sắc, nói:
- Nếu như tiểu thư tận mắt nhìn thấy được ngươi giết ta, ngươi còn có thể để cho nàng còn mạng sống sót sao?
- Ôi, đúng rồi!
Hồ Xán vỗ tay một cái, lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
- Vậy không có cách nào, chỉ có thể để cho đại tiểu thư vĩnh viễn im lặng!
Lăng Hàn kinh ngạc. Nghe Hồ Xán nói lời này, hắn không chỉ muốn giết chết Mục quản gia, thậm chí ngay cả Phong Nhược Tiên cũng không buông tha.
Nhưng Phong Tử Thịnh tuy rằng chết, vẫn được người ta coi như là đại quan biên giới, thống lĩnh một thành một vực. Hơn nữa còn là vì thành chết. Huyền Bắc Quốc tất nhiên phải nâng hắn làm anh liệt, làm tấm gương, trắng trợn tuyên truyền.
Nếu như Hồ Xán dám đả thương hại tới Phong Nhược Tiên, vậy dĩ nhiên muốn trở thành kẻ thù chung của Huyền Bắc Quốc.
Trừ khi... giết người diệt khẩu.
A, đến mức này sao?
Sắc mặt Mục quản gia đại biến, điềm nhiên nói:
- Ngươi dám có chút ý niệm xấu đối với tiểu thư, ta cho dù liều mạng phải chết, cũng sẽ giết ngươi.
- Được rồi được rồi được rồi. Mục quản gia, ngươi cũng không cần hù dọa người khác làm gì.
Hồ Xán phất phất tay, nói.
- Chỉ có điều, xem ra lời đồn không phải là giả!
Hắn cười, không vội vàng:
- Tất cả mọi người đều nói ngươi là được Phong Tử Thịnh cứu, về sau tri ân báo đáp, cam tâm tình nguyện làm nô. Nhưng lão phu lại không tin. Cách thức báo ân có rất nhiều. Cường giả Cực Cốt Cảnh rốt cuộc cần phải làm nô sao?
- Có một lời đồn, nói Mục quản gia ngưỡng mộ Phong Tử Thịnh phu nhân, tình ý tha thiết, cho nên mới phải ủy thân làm nô, chỉ bởi vì có thể sớm tối nhìn thấy được người trong lòng mình.
- Hắc hắc, lão phu hiện tại thật ra rất tin tưởng cách nói này.
Nghe hắn nói xong, Mục quản gia nhất thời lộ ra biểu tình khó có thể nói hết. Hắn dường như đang hồi ức, đang hoài niệm, lại dường như là gợi ra một hồi ức vô cùng thống khổ.
- Mục thúc thúc, thúc...
Phong Nhược Tiên cũng lần đầu nghe nói về chuyện như vậy. Nàng không khỏi mở to hai mắt.
Chỉ là trong lòng nàng có một âm thanh đang nói cho nàng biết, đây chính là sự thật. Bởi vì Mục quản gia đối với nàng thậm chí còn tốt hơn cả phụ thân của nàng. Bất kể nàng có yêu cầu gì, hắn đều sẽ đáp ứng.
Nhất là sau khi mẫu thân chết bệnh đi, bình thường Mục quản gia sẽ nhìn nàng thất thần. Hiện tại lại suy nghĩ một chút, tất cả đều rõ ràng. Đây là Mục quản gia đang nhớ tới mẫu thân đã mất của nàng.
Lăng Hàn cũng kinh ngạc. Thảo nào Mục quản gia lại để bụng đối với chuyện của Phong Nhược Tiên như vậy. Cảm giác so với Phong Tử Thịnh người phụ thân ruột thịt kia còn muốn giống phụ thân ruột thịt hơn. Hóa ra còn có quan hệ như vậy.
- Xem ra, lời đồn không phải là giả!
Hồ Xán lắc đầu, hắn nói.
- Mục quản gia không muốn đại tiểu thư có chuyện gì, vậy tới đây, chui qua háng của lão phu đi.
Đây thật sự là trắng trợn làm nhục. Chỉ cần là người có chút tôn nghiêm sẽ không tiếp nhận sự sỉ nhục vô cùng như vậy.
Mục quản gia nhìn Phong Nhược Tiên một chút, sau đó lại không chút do dự nói:
- Được!
Lăng Hàn đã muốn xông ra. Hắn làm sao có thể để cho Mục quản gia nhận sỉ nhục lớn như vậy?
Người như vậy thật đúng là không nhiều lắm.
Cũng không chờ hắn đứng lên, đã thấy Hồ Xán lắc đầu, nói:
- Thôi đi, thôi đi. Chuyện này quá nguy hiểm. Nếu chẳng may Mục quản gia bò đến dưới thân của lão phu, đột nhiên cho lão phu một đòn, vậy lão phu lại không ngăn cản được.
Mục quản gia không khỏi biến sắc. Thật ra hắn chính đánh chủ ý này.
Hắn lại không tin Hồ Xán sẽ bỏ qua cho Phong Nhược Tiên. Bởi vậy biện pháp bảo đảm nhất chính là giết chết Hồ Xán, mới có khả năng bảo đảm Phong Nhược Tiên an toàn.
Hồ Xán suy nghĩ một chút, nói:
- Lão phu lại nghĩ đến một chủ ý.
Hắn mỉm cười, nói:
- Thú triều kéo tới, Hồ gia ngoại trừ lão phu ra, từ trên xuống dưới đều chết sạch sẽ. Cho nên, lão phu muốn kết hôn với đại tiểu thư làm thê tử, phồn vinh huyết mạch của Hồ gia ta.
- Mục quản gia, ngươi xem cái chủ ý này thế nào?
Hắn cười ha hả:
- Lão phu cưới đại tiểu thư làm thê tử, đương nhiên sẽ kính nàng yêu nàng, Mục quản gia lại không cần lo lắng lão phu sẽ tổn thương hại nàng, có đúng hay không?
Dựa vào, lão vương bát này!
Phong Nhược Tiên không tự chủ được lại lắc đầu. Tóc và chòm râu Hồ Xán cũng đã trắng, không biết bao nhiêu tuổi. Vừa nghĩ tới phải cùng người như vậy "tương thân tương ái", nàng đã muốn nôn.
Nàng thà rằng chết, cũng sẽ không gả cho một lão đầu tệ hại như vậy.
Sắc mặt Mục quản gia e rằng đã trở nên càng thâm trầm hơn. Hắn lạnh lùng nói:
- Hồ Xán, ngươi thực sự muốn chết!
- Dù sao Hồ gia chỉ còn lại có một mình lão phu. Lão phu còn có gì phải sợ?
Hồ Xán nhếch miệng cười nói.
- Mấy năm nay lão phu quá bận rộn tu luyện, cũng không có từng hưởng phúc gì cả. Lần này thú triều xem như là khiến cho lão phu nhìn thấu. Nhân sinh, cần đều chỉ là hoan hỉ!
Mục quản gia không nói gì. Trong lòng hắn vô cùng nóng nảy.
Thương thế của hắn nghiêm trọng hơn nhiều so với sự dự đoán của Hồ Xán. Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không tiếc tính mạng mà liều mạng. Nhưng mấu chốt là, hiện tại hắn muốn liều mạng cũng không đánh lại.
Vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Mồ hôi lạnh không tự chủ được lăn xuống. Đây là cốt nhục duy nhất còn lại trên thế gian của An Nhạn. Hắn coi như là nữ nhi ruột thịt. Cho dù bản thân mình thịt nát xương tan, hắn cũng sẽ không để cho Phong Nhược Tiên bị tổn thương bị hãm hại.