Lăng Hàn cười nhạt:
- Nói giống như ngươi vốn đang rất nhân từ vậy.
- Ngươi sẽ không chết dễ dàng!
Lý Hà giết tới, hắn duỗi hai tay ra, hai tay khô gầy đột nhiên phát sáng, hóa thành màu vàng, giống như hai mặt trời nhỏ, khiến con mắt người ta không mở ra được, căn bản không thể nhìn thẳng.
Lý Hà cười gằn, đây chính là một môn bí pháp hắn tu luyện, trong ánh sáng có đại đạo hệ kim, có thể đâm thương con mắt cùng tổn thương thần thức cảm ứng, nếu ai không biết nội tình, rất dễ dàng liền trúng chiêu.
Sau đó hắn còn có một bộ liên chiêu, bảo đảm có thể làm sạch đối thủ gọn gàng.
Đến thời điểm đó, hắn sẽ không dễ dàng để Lăng Hàn chết đi, mà muốn cho những bảo bối kia của hắn ăn tươi Lăng Hàn, nghe đối phương kêu rên, sẽ làm hắn vì đó hưng phấn.
Hắn đang cười gằn, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy một nắm đấm đập tới.
Chuyện gì thế này?
Hắn đầu tiên là cả kinh, sau đó mới phản ứng được, đây là Lăng Hàn phản kích.
Làm sao có khả năng?
Bị bí pháp của hắn ảnh hưởng, Lăng Hàn lại còn có thể chính xác ra quyền như thế?
Chỉ là cái ý niệm này vừa bay lên, oành, trên mặt của hắn đã bị đánh một quyền, lực lượng kinh khủng rung động ở trong cơ thể hắn, còn có một ý chí võ đạo không cách nào hình dung, để hắn phảng phất như đang đối mặt một vị Tiên Vương tầng chín, cao cao tại thượng.
Cái này không phải cảnh giới của Lăng Hàn quá cao, mà là khí thế của hắn quá bàng bạc, rõ ràng chỉ là tầng ba, nhưng lại cho người ta uy thế như Tiên Vương tầng chín cảm.
Oành!
Sau đó hắn nặng nề ngã rầm trên mặt đất, chỉ cảm thấy xương cả người nát tan, căn bản không có một tia lực lượng có thể vận dụng.
Lăng Hàn xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn, lấy tư thế ở trên cao nhìn xuống, sắc mặt bình tĩnh, không có vẻ đắc ý chút nào, thật giống như đánh bại hắn là sự tình rất bình thường.
Thực lực chênh lệch thực sự quá to lớn, thiên hạ làm sao có khả năng có người biến thái như vậy.
Lăng Hàn cười nhạt:
- Con người của ta luôn công bằng, ngươi muốn làm sao với ta, ta liền đối với ngươi như thế.
Lý Hà đầu tiên là sững sờ, sau đó mới đột nhiên phản ứng lại, cực kỳ sợ hãi phát hiện, những bảo bối kia của hắn đều mắt phát hung quang, chăm chú nhìn trên người hắn.
Xác thực mà nói, là xem máu thịt của hắn.
Máu thịt Tiên Vương, đối với chúng nó là vật đại bổ.
- Không...
Hắn vừa mở miệng, đùng, một con bò cạp độc đã nhảy đến trên mặt, hai cái kìm kẹp lấy đầu lưỡi, sau đó từ trong miệng chui vào.
Chỉ như vậy, càng nhiều độc vật dồn dập từ trong miệng của hắn chui vào.
- A!
Lý Hà kêu rên, da mặt co giật, những độc vật này không chỉ ăn sống hắn, hơn nữa bản thân còn mang theo độc tính kịch liệt, để hắn chịu đựng thống khổ to lớn.
Cái này vốn là hắn nhìn đối thủ bị thua gặp thống khổ, hắn ở một bên nhìn cười ha ha, nhưng trao đổi vị trí một hồi, hắn mới biết đây là tàn nhẫn đến cỡ nào.
Hắn xin thề, nếu có thể tránh được tai nạn này, tuyệt đối phải giết chết hết thảy độc vật.
- Ăn hắn!
- Ăn hắn!
- Ăn hắn!
Khán giả trên khán đài thì sôi trào, kỳ thực bọn họ không để ý độc vật ăn ai, chỉ cần tình cảnh đủ máu tanh là được.
Lý Hà phẫn nộ, vừa lo vừa sợ, những khán giả này liên tục vì hắn hoan hô, nhưng hiện tại lại thay những độc vật kia khuyến khích, muốn bọn chúng nhanh ăn mình, để hắn không thể nào tiếp thu được.
Nhưng hắn càng thêm hoảng sợ, bởi vì hắn thật bị độc vật ăn sống, từ đây hồn tiêu hậu thế.
Nhưng mà, ở dưới độc tố phát tác, hắn căn bản phát không ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng ý thức lại tỉnh táo đến lạ kỳ, có thể cảm giác được mỗi một tia thống khổ nhỏ bé, điều này làm cho hắn muốn phát điên.
Xương toàn thân hắn đều đứt đoạn mất, nhưng thân thể lại còn đang run rẩy, da dẻ run rẩy, có thể thấy được hắn đang chịu đựng đau nhức cỡ nào.
Lăng Hàn vung tay lên, đùng, Lý Hà nhất thời bị chấn nổ, tương tự hóa thành mảnh vỡ còn có những độc vật kia.
Nhìn quá buồn nôn.
- Không!
Trên khán đài, rất nhiều khán giả đều kêu rên, tại sao lại nhanh giết chết Lý Hà như vậy, phải để hắn bị ăn sống, như vậy mới đã nghiền a.
Những người này nhìn về phía Lăng Hàn, hận không thể lại thả một đám độc vật đến ăn Lăng Hàn, lấy bồi thường sự thất vọng của bọn họ.
Lăng Hàn lạnh lùng quét một vòng, tiếp xúc càng nhiều, hắn liền càng rõ ràng, người nơi này đều điên rồi, hoàn toàn không cần có đồng tình gì với bọn họ, chết rất tốt.
Vạn nhất để người nào trong bọn họ chạy ra ngoài, một tên Tiên Vương có thể tạo thành phá hoại kinh người cỡ nào?
Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố Lăng Hàn thắng lợi, hắn rời khu vực chiến đấu, đi tới phòng nghỉ ngơi ở hậu trường.
Lần này Đường Viễn không đến xem hắn, dù sao hắn tự nhận là chủ nhân, tình cờ tưởng thưởng một chút thủ hạ có thể, nhưng sao có thể liên tục nhân nhượng người có địa vị thấp? Vạn nhất làm cho đối phương tự cho là đúng, ngay cả chủ nhân như hắn cũng không để vào mắt thì sao?
Hắn khua chuông gõ mõ mà sắp xếp, chỉ cần Lăng Hàn lại thắng ba trận, liền có thể lên ngôi Huyết Chiến Vương, đi khiêu chiến Huyết Chiến Vương của Lục Ly.
Một ngày một ngày trôi qua, lần này thời gian càng dài, hơn một tháng sau, đối thủ trận thứ tám xác định.
Tư Mã Thanh.
- Tư Mã Thanh?
Thời điểm Đường Viễn bắt được tư liệu, lại cực kỳ kinh ngạc, bởi vì thực lực của Tư Mã Thanh này kém Lý Hà không nhiều, đều là Tiên Vương tầng bốn, cũng ở trước đây đạt được qua chín thắng liên tiếp.
Muốn nói có cái gì không giống, chính là số lần Tư Mã Thanh đạt được chín thắng liên tiếp muốn nhiều hơn Lý Hà, tuy nhiên chỉ là có thêm hai lần mà thôi.
Lý Hà căn bản không phải đối thủ của Lăng Hàn, vậy cho dù Tư Mã Thanh mạnh hơn Lý Hà một ít, vậy thì như thế nào, có thể chặn được Lăng Hàn mấy chiêu?
Chuyện này căn bản là muốn tặng cho Lăng Hàn một hồi thắng lợi a.
- Lẽ nào là xem mặt mũi của phụ thân, đấu tràng cố ý nhường?
Đường Viễn sờ sờ cằm.
- Có điều, thực lực của Lý Long quá mạnh, nhường như vậy kỳ thực cũng không quá đáng.
Ngày thứ hai, trận thứ tám của Lăng Hàn bắt đầu.
Quả nhiên, sau khi người dẫn chương trình giới thiệu xong, trên khán đài la ó, cái này không phải đang cố ý nhường sao?
- Giả thi đấu! Giả thi đấu! Giả thi đấu!
Tất cả mọi người hô to, giả thi đấu liền phải xử tử toàn bộ.