Lăng Hàn thấy lạ. Trên đường tu luyện cũ trừ võ kỹ ra còn có công pháp, công pháp mới là then chốt tăng cao lực lượng.
Chỗ này không có công pháp sao?
- Dẫn Mạch quả xuất hiện sau khi thiên địa biến động lớn, cơ bản nằm trong địa bàn của mãnh thú. Ngẫu nhiên có thể hái được Dẫn Mạch quả ở dã ngoại nhưng xác suất rất nhỏ. Dã thú hình thành trí tuệ, đã không thể gọi dã thú mà kêu là yêu thú, ha ha, cái này giống Nguyên Thế Giới. Cổ Đạo tông cũng có Dẫn Mạch quả, nhưng số lượng rất ít ỏi, phải lập công mới lấy được.
- Trong thân thể con người có mười hai kinh mạch, muốn tu đến đỉnh thông kinh mạch thì phải đả thông những kinh mạch này. Tức là mỗi bước đi cần ít nhất một trái Dẫn Mạch quả, toàn Cổ Đạo tông có nhiều người như vậy, chén nhiều mà cháo ít đây. Ta lo luyện bộ quyền này trước, để xem ta có phải là thiên tài võ đạo không.
Cổ Đạo tông, viện tử của Lý Trường Đan.
Một người trẻ tuổi vội vàng chạy đến, biểu tình tức giận nói:
- Lý sư huynh, việc lớn không tốt! Ta nghe nói tông chủ đại nhân định để Lăng Hàn làm đạo tử!
Lý Trường Đan đang luyện quyền nghe vậy sắc mặt không thay đổi, tiếp tục đánh quyền, thản nhiên nói:
- Đừng hoảng, trời còn chưa sụp xuống.
Người trẻ tuổi la lên:
- Sập rồi chứ còn gì nữa!
Người trẻ tuổi giậm chân càu nhàu:
- Lý sư huynh mới xứng đáng là đạo tử của bản tông, tiếp tục y bát của tông chủ đại nhân, đi khắp thiên hạ thay mặt bản tông, dương danh lập uy! Lăng Hàn đó là cái thá gì! Không phụ không mẫu, nhảy ra từ cục đá, không biết là người hay yêu, cho loại người này làm đạo tử của chúng ta thì sao được? Lý sư huynh từ mười một tuổi bắt đầu luyện quyền, hiện nay hai mươi mốt tuổi đã mở ra chín kinh mạch, nhiều sư huynh lớn tuổi hơn Lý sư huynh bình thường chỉ mở ra sáu kinh mạch. Lý sư huynh chỉ cần mở thêm một kinh mạch nữa là sẽ trở thành trưởng lão trong tông! Lăng Hàn đó giục ngựa cũng không thể so sánh với Lý sư huynh, nếu hắn làm đạo tử thì ta là người đầu tiên không phục!
Người trẻ tuổi căm giận ồn ào như thể Lăng Hàn cướp đi vị trí đạo tử của gã.
Lý Trường Đan vẫn bình tĩnh, huơ nắm đấm uy vũ gió rít. Đả thông chín kinh mạch đặt ở Cổ Đạo tông hay chỗ nào đều có tư cách gọi là cao thủ.
Lý Trường Đan lạnh nhạt nói:
- Đồng Phong, đây chỉ là tin đồn, hơn nữa dù là tông chủ đại nhân cũng không thể bỏ qua phản đối của mọi người lỗ mãng lập ai đó làm đạo tử.
Người trẻ tuổi họ Trịnh, tên Đồng Phong, nhỏ hơn Lý Trường Đan một tuổi, đả thông bốn kinh mạch, tư chất khá bình thường.l
Trịnh Đồng Phong nhìn Lý Trường Đan, bị đối phương cảm nhiễm dần bình tĩnh lại.
Trịnh Đồng Phong vẫn không yên lòng nói:
- Nhưng thưa Lý sư huynh, mọi người đều đang đồn, nếu để mặc thì không chừng thành đại thế, sau này đúng như ý hắn.
Lý Trường Đan cười nói:
- Đừng lo, thời gian rất lâu dài. Muốn làm đạo tử phải qua thử thách, không thể là kẻ phẩm đức xấu xa.
- Ý của Lý sư huynh là...
Trịnh Đồng Phong đã hiểu, không hỏi gì thêm.
Muốn làm đạo tử không chỉ cần thiên phú võ đạo còn phải có phẩm đức, nếu Lăng Hàn làm chuyện gì sai quấy thì sẽ mất tư cách.
- Ha ha.
Lý Trường Đan tiếp tục đánh quyền, gã cần nhanh chóng đả thông kinh mạch thứ mời mới thật sự đứng vững gót chân trong đại thế giới này. Nếu không thì chỉ có thể xem như tiểu nhân vật.
Còn về Lăng Hàn?
Hừ!
***
Lăng Hàn giở quyền phổ, đừng thấy hắn bây giờ lực lượng rớt xuống đáy cốc nhưng ngộ tính không thay đổi chút nào, chỉ cần giở quyền phổ xem một lần là thuộc lòng.
Lăng Hàn thì thào:
- Tiếc rằng không thể sử dụng võ học lúc trước ta biết, không thì chẳng cần luyện loại thô thiển này.
Tuy đây là quyền thuật rất khó hiểu nhưng phù hợp quy tắc trong thiên địa này, tập luyện có thể cường hóa thân thể, có sức mạnh vỡ đá gãy cột.
Lăng Hàn tập luyện trong sân.
Luyện một hồi Lăng Hàn phát hiện mình lúc trước hơi mơ mộng xa.
Hiểu là một chuyện nhưng có thể làm được hay không lại là chuyện khác.
Quyền pháp này rất điêu, phải vặn vẹo thân thể, có nhiều kết cấu trái với quy luật thân thể người, miễn cưỡng xoay chuyển không chỉ đau nhức còn có vài góc độ không thể làm được.
Nếu là trước kia thì mấy vấn đề này cỏn con, cơ thể hắn thoải mái vặn vẹo. Nhưng nay Lăng Hàn là một người bình thường, cưỡng ép vặn người kết quả là tự làm gãy xương.
Lăng Hàn tự nhủ thầm:
- Trước tiên luyện cho thân thể dẻo dai, không thì chẳng cách nào luyện bộ quyền pháp này.
Lăng Hàn bắt đầu luyện dẻo dai, đè chân, khom lưng, huấn luyện từ cơ bản nhất.
Về luyện võ Lăng Hàn luôn rất điên cuồng, vì nhanh chóng khởi bước hắn giày vò mình không thương tiếc. Người ta đè chân có thể giang thẳng chân ra là được, còn hắn suýt bẻ cho hai chân lên đến lỗ tai.
Đã làm thì phải làm tốt nhất.
May mắn là dẻo dai dễ luyện, chỉ qua hai ngày Lăng Hàn tiếp tục luyện quyền.
Luyện một lần xong Lăng Hàn cau mày, có nhiều chỗ không đủ hoàn mỹ.
Làm lại.
Lăng Hàn sửa đi sửa lại sai lầm của mình mãi đến khi nào kiệt sức.
Nghỉ ngơi một buổi rồi Lăng Hàn tiếp tục luyện.
Về giai đoạn đặt nền móng Lăng Hàn là loại người theo đuổi hoàn mỹ đến mức độ biến thái. Lăng Hàn sai Hoán Tuyết đi kiếm tấm gương, đuổi đối phương đi, hắn cởi sạch áo chừa cái quần đùi, nhìn gương đánh quyền, chọn ra chỗ thiếu sót nhỏ của mình.
Với yêu cầu biến thái đó lại qua một ngày, Lăng Hàn hoàn toàn nắm giữ bộ quyền pháp này như đã luyện tập mười mấy năm, không thấy có chút gì trì trệ.
Mặt trời đã xuống núi nhưng Lăng Hàn không ngừng lại, đã nắm giữ quyền pháp rồi thì càng phải một hơi đả thông kinh mạch thứ nhất, lại mở ra con đường võ đạo.
Nhưng Lăng Hàn đánh mấy chục lần mà không cảm ứng được gì.
Không cảm giác kinh mạch tồn tại thì nói gì đến đả thông?
Lăng Hàn ngừng lại, hắn không hiểu:
- Chẳng lẽ... ta không thích hợp luyện võ tại đây?