Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Hàn làm như không nghe thấy, nói:

- Hôm nay điện hạ tới thăm, không biết có chuyện gì hay không?

Tam hoàng tử nôn nóng muốn ra tay, nhưng hắn chỉ có thực lực Khai Khiếu cảnh, cũng không phải Tiên Thiên thần thể gì đó, chiến lực chỉ đạt tới Khai Khiếu đỉnh phong, nếu thật đánh nhau với Lăng Hàn sẽ không chiếm được chỗ tốt gì.

Cho nên hắn áp chế lửa giận trong lòng, thản nhiên nói:

- Ngoại Vụ phủ các ngươi vừa mới thành lập, chắc hẳn đang thiếu thành viên, đúng lúc dưới trướng bổn vương có hai người mới, cố ý điều tới chỗ các ngươi.

Hắn vẫy vẫy tay, nói:

- Trương Hổ, Lưu Khí, còn không tiến vào bái kiến hai vị phủ chủ đại nhân?

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài có hai nam tử đi vào, dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, bọn họ cung kính khom người chào Tam hoàng tử, sau đó mới chắp tay nói với Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa:

- Bái kiến hai vị đại nhân.

Ý tứ rất rõ ràng, cho dù bọn họ gia nhập Ngoại Vụ phủ, tất cả đều nghe lệnh của Tam hoàng tử trước, sau đó mới đến phiên Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa, thậm chí bọn họ có thể ngoài nóng trong lạnh.

Không đợi Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa mở miệng, hai người này đều đứng sau lưng Tam hoàng tử.

Khốn kiếp, thật sự không coi ai ra gì.

Đừng nói Lăng Hàn không muốn thu người, cho dù hắn muốn thu người, nhìn thấy thái độ của hai người như thế cũng sẽ cự tuyệt ngoài cửa.

Tam hoàng tử làm ra dáng vẻ mình là chủ nhân nơi đây, tiếp tục nói:

- Lăng Hàn, không cần sợ giao trọng trách cho bọn họ, có công việc gì cứ phân phó cho bọn họ là được.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nói:

- Nếu điện hạ nói như vậy, ta cũng không khách khí.

- Đương nhiên!

Tam hoàng tử nở nụ cười, xem ra Lăng Hàn đã đi vào khuôn khổ.

Bích Tiêu công chúa vừa định ngăn cản, nói thầm, lúc trước Lăng Hàn còn nói năng trang nghiêm, nói cái gì không cho người khác đi cửa sau, kết quả thế nào? Người ta chỉ thuận miệng nói vài câu thì ngươi đã sợ thế này.

Không đúng!

Bỗng nhiên nàng nhớ lại, Lăng Hàn là người hèn nhát sao?

Trước kia, gia hỏa này dám chống đối cường giả Tiên đồ, hắn không có khả năng sợ hãi như thế.

Nghĩ tới đây, nàng lập tức không nói chuyện, nàng vẫn hơi hiểu rõ về Lăng Hàn.

- Trương Hổ, Lưu Khí đúng không?

Lăng Hàn gật gật đầu, nói:

- Hai người các ngươi đi bên ngoài tìm Hà bá, hắn quản lí nhà xí, gần đây đang cần thành viên, nhanh đi hỗ trợ?

Cái gì?

Trương Hổ, Lưu Khí giận dữ không kìm nén được, dù thế nào bọn họ cũng là cao thủ Minh Văn cảnh, bảo bọn họ đi quét dọn nhà xí, chẳng lẽ Lăng Hàn muốn nhục nhã bọn họ sao?

- Thế nào, ta làm phủ chủ còn không thể điều động các ngươi hay sao?

Lăng Hàn cười nói, ánh mắt nhìn hai người mang theo áp lực vô cùng to lớn, Trương Hổ, Lưu Khí cảm thấy ngực khó chịu, cũng không nói thành lời.

Trong cùng giai, có thể dựa vào ánh mắt áp chế đối thủ, chắc cũng chỉ có một mình Lăng Hàn mà thôi.

Trong nội tâm Bích Tiêu công chúa nói một câu “quả nhiên”, Lăng Hàn mà nàng biết có đôi khi làm người khéo đưa đẩy, có đôi khi lại là gia hỏa xù lông nhím với bất cứ ai, hắn nhắc nhở ngươi không nên chạm vào giới hạn thấp nhất của hắn.

Tam hoàng tử giận tím mặt, hắn đi tới bất cứ nơi nào, có kẻ nào dám không cho hắn mặt mũi?

Đây là hành vi công khai làm nhục hắn.

- Lăng Hàn, ngươi có ý gì?

Hắn lạnh lùng nói.

Lăng Hàn giang tay ra, nói:

- Không có ý gì, dùng hết tác dụng của nó, ta làm phủ chủ cho nên phải phát huy hết tác dụng của mỗi thành viên.

- Cho nên, ngươi bảo người của bổn vương, cao thủ Minh Văn cảnh đi làm loại chuyện đê tiện kia?

Tam hoàng tử càng nói càng giận.

Lăng Hàn cười ha ha, nói:

- Điện hạ, hai người này đã tiến vào Ngoại Vụ phủ, bọn họ chính là người Ngoại Vụ phủ, dùng người như thế nào là chủ ý của ta, không cần điện hạ quan tâm.

- Lớn mật!

Tam hoàng tử vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng dậy quát:

- Lăng Hàn, ngươi thật sự cho rằng đạt được phụ hoàng trọng dụng là có thể coi trời bằng vung, không xem bổn vương ra gì?

Lăng Hàn kinh ngạc:

- Tại sao điện hạ nói vậy?

Khốn kiếp, ngươi còn giả vờ?

- Lăng Hàn, ngươi thật quá mức!

Tam hoàng tử hừ một tiếng, nói:

- Bổn vương sẽ thông bẩm với phụ hoàng, ngươi dùng người duy thân, độc bá đại quyền, nhất định phải diệt trừ u ác tính như thế!

- Nói xong chưa?

Lăng Hàn thản nhiên nói:

- Nói xong thì mời ngươi ra ngoài, cửa lớn ở phía sau, tạm biệt không tiễn.

- Ngươi…

Tam hoàng tử chỉ muốn dọa Lăng Hàn một chút, không nghĩ tới Lăng Hàn không bị hắn hù dọa, hắn đâm lao phải theo lao.

Hiện tại Lăng Hàn đã trở thành đệ nhất hồng nhân của Trần Phong Viêm, ai dám trị hắn?

Cho nên, nếu Lăng Hàn quyết tâm chọi cứng với hắn, hắn dám làm gì Lăng Hàn hay sao?

Chọi cứng?

Không nói có đánh thắng hay không, cho dù thắng thì thế nào, tin tức truyền đi cũng quá mất thể diện.

- Thế nào, điện hạ còn cần ta tự mình tiễn khách sao?

Lăng Hàn lại tăng thêm một câu.

Tam hoàng tử tức giận không nhìn Lăng Hàn, hắn nói với Bích Tiêu công chúa:

- Bích Tiêu, ngươi là phó phủ chủ, là phụ hoàng khâm điểm, ngươi nói một câu công đạo đi!

Bích Tiêu công chúa lộ ra vẻ khó xử, nói:

- Điện hạ, mặc dù Bích Tiêu cũng là phủ chủ nhưng chỉ là cấp phó, nếu ngang nhiên làm trái lệnh, bệ hạ sẽ quở trách, Bích Tiêu đảm đương không nổi.

Tam hoàng tử suýt tắt thở, qua nửa ngày, ngay cả Bích Tiêu công chúa cũng không chịu bán mặt mũi cho hắn.

Đương nhiên hắn không có khả năng nổi giận với Bích Tiêu công chúa, dù sao hắn có ý đồ khác với Bích Tiêu công chúa, bởi vậy, hắn đành cười ngượng, nói:

- Nếu Bích Tiêu ngươi cảm thấy khó xử, vậy thì thôi, quên đi.

- Hai người các ngươi còn không đi nhà xí báo danh?

Lăng Hàn lên tiếng.

Trương Hổ, Lưu Khí muốn phản bác, Tam hoàng tử lại khoát tay, nói:

- Lăng Hàn, nếu ngươi không cho bổn vương mặt mũi, xem như bổn vương chưa tới! Đi!

Hắn dẫn Lưu Trương Hổ, Lưu Khí tới đây là muốn sắp xếp hai người này làm thành viên thực quyền, hiện tại ngành này có quyền lực quá lớn, hắn không thể không đỏ mắt, nhưng nếu như thủ hạ của hắn lại tới đây làm kẻ quét dọn vệ sinh, vậy thì thôi đi.

Hắn không chịu nổi mất mặt như vậy.

Hắn rời đi, Trương Hổ cùng Lưu Khí nhìn sang Lăng Hàn và hừ một tiếng, vội vàng đi theo Tam hoàng tử.

Lăng Hàn cười nhạt, hắn lười so đo với hai người này, chỉ cần giải quyết xong Tam hoàng tử, hai người này tính là cái gì?

- Ngươi thật to gan, dám không bán mặt mũi cho hoàng tử.

Bích Tiêu công chúa lắc đầu, cảm khái mười phần.

Thì thế nào?

Trong Nguyên thế giới, ngay từ đầu Lăng Hàn rất nhỏ yếu, còn không phải đi từng bước trở thành Thiên Tôn vô địch?

Hiện tại nhỏ yếu, có thể điệu thấp, nhưng không thể mất tôn nghiêm, đây là giới hạn thấp nhất.

Lăng Hàn cười cười, nói:

- Bệ hạ khác với những hoàng tử này, sẽ không bởi vì việc này mà quở trách ta.


- Vậy thì không nhất định, dù sao cũng là phụ tử.


Bích Tiêu công chúa nói.


- Chúng ta là một đôi, ngươi còn không phải kêu đánh hô giết với ta sao?


Lăng Hàn trêu đùa một câu, kể từ khi quen biết Đại Hắc Cẩu tới nay, tật xấu này không thể thay đổi.


Bích Tiêu công chúa biến sắc, nàng đánh một chưởng về phía Lăng Hàn.


Lăng Hàn vội vàng chạy trốn, nói:


- Buổi trưa ngày mai, chúng ta sẽ xuất phát đi Thái Hoa tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK