Lăng Hàn đang nghiên cứu trận pháp, hết sức chuyên chú, hắn làm gì có tâm tình quan tâm tới đối phương.
Nam tử to con tức giận không nhỏ, quát:
- Ngươi muốn chết sao?
Lăng Hàn không quan tâm tới, hắn đang tìm hiểu mấu chốt trong tiết điểm, chỉ cần hiểu thông tiết điểm, hắn nhất định có thể tìm hiểu phần lớn trận pháp này.
- Lớn mật!
Nam tử kia nổi giận gầm lên một tiếng, hắn xuất chưởng tấn công Lăng Hàn.
Xèo, đúng lúc Lăng Hàn phát động trận pháp, có hai mươi bảy tia sáng bắn ra ngoài đánh nát màn sáng tinh thần của hắn, bởi vậy lúc nam tử to con công kích, Lăng Hàn cũng chỉ có thể xuất quyền đánh trả, bằng không hắn sẽ bị thương.
Ầm, sau khi đánh một quyền, chưởng lực của người kia bị đánh nát, nhưng Lăng Hàn cũng cau mày, lực lượng phản chấn làm hắn đau đớn.
Hắn lui ra khỏi trận pháp, ánh mắt nhìn nam tử to con kia, tâm tình Lăng Hàn rất khó chịu.
Bị đối phương cắt ngang như vậy, suy nghĩ của hắn gián đoạn, hơn nữa vừa vặn chạm vào tiết điểm, hắn sẽ lãng phí không ít thời gian.
- Hừ, không phá giải được trận pháp thì cút ngay cho ta!
Nam tử to con lạnh lùng nói.
Lăng Hàn nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
- Tâm tình ta hiện tại rất khó chịu.
- Thì tính sao, ngươi còn muốn đánh ta hay sao?
Nam tử to con nói, hắn tên là Nam Cung Lẫm, chính là thiên tài nhất tinh Trúc Cực Cơ, nếu lúc trước không bị ràng buộc, hắn làm sao có khả năng đến muộn như thế?
Nhưng không sao, hiện tại hắn đã đi ở trước nhất, tất cả Băng Nguyên thạch đều là của hắn.
- Đánh cho mụ ngươi không nhận ra ngươi.
Lăng Hàn xông ra ngoài, tâm tình hắn bây giờ không tốt, nhất định phải tìm người đánh một trận.
- Trúc Nhân Cơ nho nhỏ cũng dám làm càn trước mặt ta.
Nam Cung Lẫm cười lạnh, hắn vươn tay muốn bắt lấy Lăng Hàn.
Oanh, hai đạo kình lực va chạm với nhau, từ đó tạo thành phong bạo.
Lăng Hàn, Nam Cung Lẫm đồng thời lùi lại mấy bước, hắn phát hiện Lăng Hàn lui bước nhiều hơn mình một chút.
Lăng Hàn đã rất yêu nghiệt, chỉ bước vào Trúc Nhân Cơ đã có thể địch nổi Trúc Cực Cơ đỉnh phong, nhưng Nam Cung Lẫm cũng là thiên tài nhất tinh, theo lý hắn vô địch Trúc Cực Cơ, tự nhiên còn mạnh hơn Lăng Hàn, nếu không, thật sự không có thiên lý.
- A?
Sắc mặt Nam Cung Lẫm biến thành ngưng trọng, hắn giật mình, nói:
- Xém chút mắc bẫy ngươi rồi, ngươi tuyệt đối không phải Trúc Nhân Cơ, mà là Trúc Thiên Cơ đỉnh phong, thậm chí là Trúc Cực Cơ.
Nào có Trúc Nhân Cơ mạnh như vậy, chẳng phải là thiên tài lục tinh?
Trong mấy tinh vực gần đây, số thiên tài tứ tinh cộng lại cũng chỉ mười người, thiên tài lục tinh? Ha ha.
- Đúng là âm hiểm, muốn lừa gạt ta sao?
Nam Cung Lẫm giận dữ, nếu như hắn không phải Trúc Cực Cơ, mà chỉ là Trúc Thiên Cơ, hắn có chủ quan và bị lừa gạt hay không?
- Hãm hại con mẹ ngươi!
Lăng Hàn lại giết tới, hắn tấn công từ chính diện.
Lực lượng kém một ít cũng không có gì, đây cũng không phải chiến lực toàn lực.
Lăng Hàn thi triển Độ Tiên chỉ, hưu hưu hưu, một đạo chỉ kình đánh thẳng về phía Nam Cung Lẫm.
- Độ Tiên chỉ? Ha ha!
Nam Cung Lẫm cười lạnh, nói:
- Dùng tiên thuật yếu như thế đối phó ta, ngươi lấy đâu ra dũng khí như thế?
Hắn cũng vận chuyển một môn tiên thuật, ký hiệu sáng chói mắt sinh ra, quả nhiên, hắn bạo phát chiến lực còn trên cả Lăng Hàn, lập tức áp chế Lăng Hàn.
Lăng Hàn không nói gì, hắn chỉ muốn dùng môn tiên thuật phổ thông như Độ Tiên chỉ đánh bại đối thủ.
Hắn mở nhãn thuật quan sát, ngay sau đó thiên địa dùng hình thức khác hiện ra trước mặt hắn.
Nam Cung Lẫm đánh ra một kích quang hoa đầy trời, hoàn toàn che giấu lộ tuyến công kích của mình, có tính mê hoặc cường đại, đây là đặc điểm của phần lớn tiên thuật, lấy phương thức như vậy ẩn giấu lộ tuyến công kích.
Nhưng sau khi Lăng Hàn mở nhãn thuật ra, hào quang rực rỡ cũng không có cách nào che mắt hắn lại.
Xèo, hắn vươn tay điểm một chỉ, kình lực vừa vặn công kích xuyên qua sơ hở trong công kích của Nam Cung Lẫm, đánh vào cổ đối phương.
Nam Cung Lẫm không ngờ rằng tới một kích này, dù sao hắn cũng là thiên tài nhất tinh Trúc Cực Cơ, năng lực ứng biến rất cường đại, vội vàng nghiêng đầu sang một bên, hắn né qua một kích vừa rồi.
Phốc, cổ hắn bắn ra một tia máu tươi, hắn cũng không thể tránh né hoàn toàn.
Hắn giận tím mặt, vừa rồi hắn còn cười chê Lăng Hàn, kết quả tốt rồi, người ta đánh một kích đã thấy máu.
Đây là đánh mặt.
Hắn hét lớn một tiếng, oanh, năng lượng tầng thứ cao sôi trào, hắn cuốn lấy năng lượng màu đen và giết về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn đánh ra sát khí xung kích, ông, Nam Cung Lẫm chịu ảnh hưởng, công kích biến thành vướng víu.
Hưu hưu hưu, Độ Tiên chỉ đánh tới, đánh thẳng vào nơi phòng thủ yếu kém của hắn.
Nam Cung Lẫm không thể không chuyển thành phòng thủ, đầu tiên phải uy hiếp của Độ Tiên chỉ.
Hắn nghĩ phản công, nhưng chỉ cần hắn công kích sẽ bị sát khí xung kích áp chế, chỉ có thể tiến hành phòng thủ.
Phối hợp sát khí xung kích với nhãn thuật, Độ Tiên chỉ một môn tiên thuật thường thường không có gì lạ lại phát huy uy lực bất phàm.
Ai còn dám nói Độ Tiên chỉ không được?
Phốc! Phốc! Phốc!
Nam Cung Lẫm không ngừng trúng chiêu, mặc dù chỉ là một chút vết thương da thịt, cũng đủ làm toàn thân hắn nhiễm máu tươi, việc này làm hắn nổi trận lôi đình.
- Độ Tiên chỉ như thế nào?
Lăng Hàn thản nhiên nói.
Nam Cung Lẫm im lặng, mặc dù hắn biết đây cũng không phải Độ Tiên chỉ bất phàm, mà là Lăng Hàn có một môn thủ đoạn ảnh hưởng tâm linh của hắn, hơn nữa nhãn lực của đối phương đặc biệt tốt, luôn có thể nhìn thấu công kích của hắn.
Thì tính sao, đây là thực lực của Lăng Hàn sao?
Hắn còn không có như vậy không biết xấu hổ, để Lăng Hàn chỉ lấy Độ Tiên chỉ cùng mình chiến đấu.
- Ngươi không nên cao hứng quá sớm.
Nam Cung Lẫm lạnh lùng nói một câu, trên người hắn sinh ra một tia hào quang sáng ngời, sau đó hóa thành một Bạch Ngọc tháp, có ánh sáng nhè nhẹ lưu chuyển.
Đây là bảo khí của hắn, hơn nữa tương đối bất phàm, chính là dùng vật liệu tam tinh tạo thành, có không gian tăng lên cực lớn, tương lai hắn trở thành đại năng Sinh Đan, Bạch Ngọc tháp cũng trở thành bảo khí Sinh Đan cảnh.
Đương nhiên, việc này cần thời gian rất dài, hắn vô cùng tự tin, nhưng một ngày này chí ít cũng phải là trăm năm sau.
Vật liệu tam tinh đúc thành bảo khí nhất tinh, nó mạnh hay không?
Đương nhiên quét ngang cùng giai cũng không có gì.
Ông, bảo tháp chấn động nhẹ, uy thế khó hiểu lưu chuyển, giống như có đại năng tự trảm tu vi trùng tu, mặc dù thực lực chịu cảnh giới hạn chế nhưng cấp độ đã có thể nghiền ép đối thủ.
- Hừ!
Nam Cung Lẫm khôi phục lòng tin, trên mặt đầy cao ngạo.
Vẻ mặt Lăng Hàn đầy cổ quái, bảo khí hình tháp?
Hắc Tháp ghét nhất chính là bảo khí hình tháp, về lâu về dài, Lăng Hàn cũng bị ảnh hưởng.
Vậy thì đến so tài một chút!
Lăng Hàn cũng vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, nó lơ lửng trên đỉnh đầu Lăng Hàn, từng tia bảo khí rót vào người Lăng Hàn, bởi vì bảo khí tự thu liễm, cho nên nhìn nó không có gì lạ.
- Ngươi cũng xứng dùng bảo khí hình tháp?
Nam Cung Lẫm cười lạnh, nói:
- Đi!
Hắn quát một tiếng, ngay sau đó dùng bảo tháp tấn công Lăng Hàn.
Đây chính là vật liệu tam tinh tạo thành, xem ta có đánh chết ngươi hay không!
Nam tử to con tức giận không nhỏ, quát:
- Ngươi muốn chết sao?
Lăng Hàn không quan tâm tới, hắn đang tìm hiểu mấu chốt trong tiết điểm, chỉ cần hiểu thông tiết điểm, hắn nhất định có thể tìm hiểu phần lớn trận pháp này.
- Lớn mật!
Nam tử kia nổi giận gầm lên một tiếng, hắn xuất chưởng tấn công Lăng Hàn.
Xèo, đúng lúc Lăng Hàn phát động trận pháp, có hai mươi bảy tia sáng bắn ra ngoài đánh nát màn sáng tinh thần của hắn, bởi vậy lúc nam tử to con công kích, Lăng Hàn cũng chỉ có thể xuất quyền đánh trả, bằng không hắn sẽ bị thương.
Ầm, sau khi đánh một quyền, chưởng lực của người kia bị đánh nát, nhưng Lăng Hàn cũng cau mày, lực lượng phản chấn làm hắn đau đớn.
Hắn lui ra khỏi trận pháp, ánh mắt nhìn nam tử to con kia, tâm tình Lăng Hàn rất khó chịu.
Bị đối phương cắt ngang như vậy, suy nghĩ của hắn gián đoạn, hơn nữa vừa vặn chạm vào tiết điểm, hắn sẽ lãng phí không ít thời gian.
- Hừ, không phá giải được trận pháp thì cút ngay cho ta!
Nam tử to con lạnh lùng nói.
Lăng Hàn nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
- Tâm tình ta hiện tại rất khó chịu.
- Thì tính sao, ngươi còn muốn đánh ta hay sao?
Nam tử to con nói, hắn tên là Nam Cung Lẫm, chính là thiên tài nhất tinh Trúc Cực Cơ, nếu lúc trước không bị ràng buộc, hắn làm sao có khả năng đến muộn như thế?
Nhưng không sao, hiện tại hắn đã đi ở trước nhất, tất cả Băng Nguyên thạch đều là của hắn.
- Đánh cho mụ ngươi không nhận ra ngươi.
Lăng Hàn xông ra ngoài, tâm tình hắn bây giờ không tốt, nhất định phải tìm người đánh một trận.
- Trúc Nhân Cơ nho nhỏ cũng dám làm càn trước mặt ta.
Nam Cung Lẫm cười lạnh, hắn vươn tay muốn bắt lấy Lăng Hàn.
Oanh, hai đạo kình lực va chạm với nhau, từ đó tạo thành phong bạo.
Lăng Hàn, Nam Cung Lẫm đồng thời lùi lại mấy bước, hắn phát hiện Lăng Hàn lui bước nhiều hơn mình một chút.
Lăng Hàn đã rất yêu nghiệt, chỉ bước vào Trúc Nhân Cơ đã có thể địch nổi Trúc Cực Cơ đỉnh phong, nhưng Nam Cung Lẫm cũng là thiên tài nhất tinh, theo lý hắn vô địch Trúc Cực Cơ, tự nhiên còn mạnh hơn Lăng Hàn, nếu không, thật sự không có thiên lý.
- A?
Sắc mặt Nam Cung Lẫm biến thành ngưng trọng, hắn giật mình, nói:
- Xém chút mắc bẫy ngươi rồi, ngươi tuyệt đối không phải Trúc Nhân Cơ, mà là Trúc Thiên Cơ đỉnh phong, thậm chí là Trúc Cực Cơ.
Nào có Trúc Nhân Cơ mạnh như vậy, chẳng phải là thiên tài lục tinh?
Trong mấy tinh vực gần đây, số thiên tài tứ tinh cộng lại cũng chỉ mười người, thiên tài lục tinh? Ha ha.
- Đúng là âm hiểm, muốn lừa gạt ta sao?
Nam Cung Lẫm giận dữ, nếu như hắn không phải Trúc Cực Cơ, mà chỉ là Trúc Thiên Cơ, hắn có chủ quan và bị lừa gạt hay không?
- Hãm hại con mẹ ngươi!
Lăng Hàn lại giết tới, hắn tấn công từ chính diện.
Lực lượng kém một ít cũng không có gì, đây cũng không phải chiến lực toàn lực.
Lăng Hàn thi triển Độ Tiên chỉ, hưu hưu hưu, một đạo chỉ kình đánh thẳng về phía Nam Cung Lẫm.
- Độ Tiên chỉ? Ha ha!
Nam Cung Lẫm cười lạnh, nói:
- Dùng tiên thuật yếu như thế đối phó ta, ngươi lấy đâu ra dũng khí như thế?
Hắn cũng vận chuyển một môn tiên thuật, ký hiệu sáng chói mắt sinh ra, quả nhiên, hắn bạo phát chiến lực còn trên cả Lăng Hàn, lập tức áp chế Lăng Hàn.
Lăng Hàn không nói gì, hắn chỉ muốn dùng môn tiên thuật phổ thông như Độ Tiên chỉ đánh bại đối thủ.
Hắn mở nhãn thuật quan sát, ngay sau đó thiên địa dùng hình thức khác hiện ra trước mặt hắn.
Nam Cung Lẫm đánh ra một kích quang hoa đầy trời, hoàn toàn che giấu lộ tuyến công kích của mình, có tính mê hoặc cường đại, đây là đặc điểm của phần lớn tiên thuật, lấy phương thức như vậy ẩn giấu lộ tuyến công kích.
Nhưng sau khi Lăng Hàn mở nhãn thuật ra, hào quang rực rỡ cũng không có cách nào che mắt hắn lại.
Xèo, hắn vươn tay điểm một chỉ, kình lực vừa vặn công kích xuyên qua sơ hở trong công kích của Nam Cung Lẫm, đánh vào cổ đối phương.
Nam Cung Lẫm không ngờ rằng tới một kích này, dù sao hắn cũng là thiên tài nhất tinh Trúc Cực Cơ, năng lực ứng biến rất cường đại, vội vàng nghiêng đầu sang một bên, hắn né qua một kích vừa rồi.
Phốc, cổ hắn bắn ra một tia máu tươi, hắn cũng không thể tránh né hoàn toàn.
Hắn giận tím mặt, vừa rồi hắn còn cười chê Lăng Hàn, kết quả tốt rồi, người ta đánh một kích đã thấy máu.
Đây là đánh mặt.
Hắn hét lớn một tiếng, oanh, năng lượng tầng thứ cao sôi trào, hắn cuốn lấy năng lượng màu đen và giết về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn đánh ra sát khí xung kích, ông, Nam Cung Lẫm chịu ảnh hưởng, công kích biến thành vướng víu.
Hưu hưu hưu, Độ Tiên chỉ đánh tới, đánh thẳng vào nơi phòng thủ yếu kém của hắn.
Nam Cung Lẫm không thể không chuyển thành phòng thủ, đầu tiên phải uy hiếp của Độ Tiên chỉ.
Hắn nghĩ phản công, nhưng chỉ cần hắn công kích sẽ bị sát khí xung kích áp chế, chỉ có thể tiến hành phòng thủ.
Phối hợp sát khí xung kích với nhãn thuật, Độ Tiên chỉ một môn tiên thuật thường thường không có gì lạ lại phát huy uy lực bất phàm.
Ai còn dám nói Độ Tiên chỉ không được?
Phốc! Phốc! Phốc!
Nam Cung Lẫm không ngừng trúng chiêu, mặc dù chỉ là một chút vết thương da thịt, cũng đủ làm toàn thân hắn nhiễm máu tươi, việc này làm hắn nổi trận lôi đình.
- Độ Tiên chỉ như thế nào?
Lăng Hàn thản nhiên nói.
Nam Cung Lẫm im lặng, mặc dù hắn biết đây cũng không phải Độ Tiên chỉ bất phàm, mà là Lăng Hàn có một môn thủ đoạn ảnh hưởng tâm linh của hắn, hơn nữa nhãn lực của đối phương đặc biệt tốt, luôn có thể nhìn thấu công kích của hắn.
Thì tính sao, đây là thực lực của Lăng Hàn sao?
Hắn còn không có như vậy không biết xấu hổ, để Lăng Hàn chỉ lấy Độ Tiên chỉ cùng mình chiến đấu.
- Ngươi không nên cao hứng quá sớm.
Nam Cung Lẫm lạnh lùng nói một câu, trên người hắn sinh ra một tia hào quang sáng ngời, sau đó hóa thành một Bạch Ngọc tháp, có ánh sáng nhè nhẹ lưu chuyển.
Đây là bảo khí của hắn, hơn nữa tương đối bất phàm, chính là dùng vật liệu tam tinh tạo thành, có không gian tăng lên cực lớn, tương lai hắn trở thành đại năng Sinh Đan, Bạch Ngọc tháp cũng trở thành bảo khí Sinh Đan cảnh.
Đương nhiên, việc này cần thời gian rất dài, hắn vô cùng tự tin, nhưng một ngày này chí ít cũng phải là trăm năm sau.
Vật liệu tam tinh đúc thành bảo khí nhất tinh, nó mạnh hay không?
Đương nhiên quét ngang cùng giai cũng không có gì.
Ông, bảo tháp chấn động nhẹ, uy thế khó hiểu lưu chuyển, giống như có đại năng tự trảm tu vi trùng tu, mặc dù thực lực chịu cảnh giới hạn chế nhưng cấp độ đã có thể nghiền ép đối thủ.
- Hừ!
Nam Cung Lẫm khôi phục lòng tin, trên mặt đầy cao ngạo.
Vẻ mặt Lăng Hàn đầy cổ quái, bảo khí hình tháp?
Hắc Tháp ghét nhất chính là bảo khí hình tháp, về lâu về dài, Lăng Hàn cũng bị ảnh hưởng.
Vậy thì đến so tài một chút!
Lăng Hàn cũng vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, nó lơ lửng trên đỉnh đầu Lăng Hàn, từng tia bảo khí rót vào người Lăng Hàn, bởi vì bảo khí tự thu liễm, cho nên nhìn nó không có gì lạ.
- Ngươi cũng xứng dùng bảo khí hình tháp?
Nam Cung Lẫm cười lạnh, nói:
- Đi!
Hắn quát một tiếng, ngay sau đó dùng bảo tháp tấn công Lăng Hàn.
Đây chính là vật liệu tam tinh tạo thành, xem ta có đánh chết ngươi hay không!