Lăng Hàn quan sát thật cẩn thận.
Dương Dịch Hoàn không có ỷ vào cảnh giới thủ thắng, đúng thế, lực lượng của hắn còn vượt qua cảnh giới, hắn tuyệt đối không có dùng toàn lực ứng phó, điểm này có thể khẳng định.
Mấu chốt là, mỗi một kích của hắn mang theo đạo vận khó tả, giống như không bàn mà hợp thiên đạo, cho nên, uy lực có thể tăng lên một mảng lớn, từ đó chiến lực gia tăng rất mạnh.
Lăng Hàn ngứa tay, hắn muốn đánh với đối thủ như vậy.
Người này rất mạnh, mạnh đến mức làm cho chiến ý của Lăng Hàn bộc phát.
Cùng là cửu biến, gia hỏa này còn mạnh hơn Liên Ngọc Đường, Thạch Trạch rất nhiều, cho dù mình đã bước vào thất biến cũng không đánh lại.
Bảo đối phương áp chế tu vi?
Lăng Hàn lắc đầu, đánh như vậy có ý gì, buông tay đánh cược một lần mới có thể chân chính phát huy ra toàn lực, băng không kiểu gì cũng trói tay trói chân.
– Long gia đến chiếu cố ngươi. Tiểu Thanh Long kìm nén không được, nhảy ra ngoài.
Nhìn thấy Tiểu Thanh Long, Dương Dịch Hoàn cũng không có kiêu ngạo, cũng không xem thường thằn lằn, hắn nhìn chằm chằm một lúc và cười nói:
– Hậu đại Chân Long?
Con mắt thật độc!
Tiểu Thanh Long dương dương đắc ý:
– Không sai, chính là Long đại gia nhà ngươi! Nếu biết, còn không tranh thủ quỳ xuống gọi gia gia.
Dương Dịch Hoàn không có tức giận, hắn không có tâm tình như thế, hắn thản nhiên nói:
– Ta đã từng nuôi qua một con long sủng, huyết mạch rất thuần khiết, đương nhiên, vẫn còn kém ngươi một chút
Lời này!
Tiểu Thanh Long tức giận, ngươi có ý gì?
A, ngươi muốn thu ta làm thú sủng sao?
– Đến chiến!
Hắn giết ra ngoài, oanh, chiến lực bộc phát hoàn toàn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Dương Dịch Hoàn tự hạ tu vi va chạm với Tiểu Thanh Long.
Lúc này có thể nhìn ra Tiểu Thanh Long yêu nghiệt, thế hệ bạch ngân trước đó liên thủ cũng bị một quyền của Dương Dịch Hoàn đánh ngã toàn bộ, nhưng Tiểu Thanh Long lại có thể chọi cứng với Dương Dịch Hoàn, hơn nữa còn không bại thật nhanh.
Các đại lão Đế tộc đều chấn kinh, thằn lằn này chính là hậu đại của Chân Long?
Trong truyền thuyết, Chân Long thể phách vô song, lực lượng đệ nhất thiên hạ, bây giờ xem ra truyền thuyết không phải giả.
Lăng Hàn nhíu mày, Tiểu Thanh Long là truyền nhân dòng chính của Thiên Long Đế quyết, hơn nữa còn là con ruột của Chân Long, từ ý nào đó mà nói, thể thuật của hắn trâu bò không gì sánh bằng.
Nếu không phải Lăng Hàn còn nắm giữ năng lượng hủy diệt, có thể dùng năng lượng cao hơn một bậc rèn luyện, bằng không hắn cũng không sánh bằng Tiểu Thanh Long.
Nhưng hiện tại Dương Dịch Hoàn lại có thể va chạm khí lực không rơi xuống hạ phong, việc này rất kinh khủng.
Đương nhiên, gia hỏa này tu vi cao hơn, lực lượng có thể áp chế, thể phách mạnh mẽ không có khả năng suy yếu theo, nhưng ở Hóa Linh cảnh có thể tu hành thể phách tới mức này, đây là việc không thể tưởng tượng nổi.
– Thú vị, thú vị!
Dương Dịch Hoàn tươi cười, sợi tóc của hắn lại bắt đầu bay bổng, ánh mắt hắn tỏa sáng và tỏa ra cuồng dã, khí thế toàn thân của hắn biến hóa.
Hắn biến thành bá đạo, cũng cường công điên cuồng, sau nhiều lần so chiêu, Tiểu Thanh Long bị áp chế hoàn toàn.
Tiểu Thanh Long mặc dù toàn lực đối kháng cũng kém hơn một đường, hắn lâm vào hạ phong.
– Gia không đánh.
Gia hỏa này cũng không ngốc, nếu đánh không lại thì dừng tay.
– Đi theo ta, cùng chinh chiến thiên hạ thế nào?
Dương Dịch Hoàn lại không ngưng chiến, chiêu chiêu cường thế, Tiểu Thanh Long chỉ có thể tiếp tục đánh.
Lời này rất mê người, nhưng hai từ “đi theo” đã bộc lộ dã tâm của Dương Dịch Hoàn, ngươi chỉ có thể đi theo ta, làm tay chân của ta.
– Cút mẹ ngươi đi!
Tiểu Thanh Long sẽ không đáp ứng, nhìn Tiểu Hàn tử xem, mặc dù có đôi khi nói chuyện có thể tức chết người nhưng lại xem nó thành bằng hữu chân chính, nào giống ngươi, kiêu ngạo ẩn giấu trong xương tủy, là khinh thường người khác!
Theo ngươi mới là cam chịu đọa lạc.
Dương Dịch Hoàn không tức giận, hắn chỉ có cường công, dường như muốn dùng thực lực ép Tiểu Thanh Long khuất phục.
– Đã nói không đánh với ngươi, còn hùng hổ dọa người làm cái gì?
Lăng Hàn xuất hiện ngăn cản một quyền của Dương Dịch Hoàn.
– Thất biến?
Dương Dịch Hoàn cười một tiếng, hắn dùng một quyền đánh trả, lực lượng của hắn tăng lên rất lớn.
Đối với người nào, hắn sẽ sử dụng lực lượng tương ứng, lộ ra rất công bằng, cũng thể hiện tự tin mãnh liệt của hắn.
Bành!
Hai người đấu một kích, lực lượng kinh khủng bộc phát, đằng đằng đằng, hai người lắc lư, sau đó đều lui lại.
Một bước, hai bước, ba bước, mười bảy bước!
Đến mười bảy bước, Dương Dịch Hoàn đã đứng vững, mà Lăng Hàn lui lại hai mươi hai bước.
Lăng Hàn thua rồi?
Lăng Hàn không cho là vậy, lúc hai người đấu, Dương Dịch Hoàn vận dụng đúng là lực lượng thất biến, nhưng thời điểm lui lại hắn đã vận dụng lực lượng ngoài thất biến, lúc này mới có thể đứng vững nhanh hơn hắn.
Ngay cả như vậy cũng đủ chứng minh gia hỏa này cường đại.
Nhân cơ hội này, Tiểu Thanh Long đã lui lại, thoát khỏi Dương Dịch Hoàn.
Dương Dịch Hoàn cũng không có đuổi theo không bỏ, hắn nhìn về phía Lăng Hàn, cười nói:
– Đến luận bàn một chút?
– Không hứng thú.
Lăng Hàn trực tiếp từ chối, đánh với người có cảnh giới và lực lượng vượt xa mình, có ý nghĩa sao?
Dương Dịch Hoàn mỉm cười, trong mắt lộ ra một tia hiếu kì, người này là ai, lại có thể đối kháng với mình?
Người khác không biết, hắn tự nhiên biết mình mạnh cỡ nào, Đế tử khác thông qua thủ đoạn bình thường cũng không cách nào đạt tới độ cao như hắn.
Nhưng hắn lại gặp được đối thủ!
Người khác không biết, chỉ cho rằng Lăng Hàn rơi vào hạ phong, cho nên e sợ đánh một trận.
Thì ra Lăng Hàn cũng là người lấn yếu sợ mạnh.
Người như thế sao có tư cách xung kích Đế vị?
Dương Dịch Hoàn nhìn chung quanh, hắn thản nhiên nói:
– Có người nào chỉ giáo không?
Không người trả lời, Dương Dịch Hoàn mạnh đến mức không có thiên lý, vô địch cùng giai.
Đây chính là bi ai, đông đảo Đế tộc ở đây như thế nhưng không tìm ra người đánh với đối phương.
Sắc mặt các Đế tộc khó coi, bọn họ mất mặt thật sao?
Hả?
Tất cả Thánh Nhân đều ngẩn ra, sau đó nhìn về một nơi.
Không gian nơi đó bị xé rách, sau đó có một lão giả dáng người khôi ngô đi tới.
Bên cạnh lão giả là một thanh niên dáng người thon gầy, tướng mạo đối phương bình thường nhưng trên trán có kim văn.
Thánh Nhân!
Các đại lão cảm thấy kỳ quái, Thánh Nhân cũng không phải củ cải, trên đời này có bao nhiêu người cũng có thể đếm được. Nhưng vị Thánh Nhân này chưa từng xuất hiện bao giờ, bọn họ mới cảm thấy kỳ quái.
– Đạo hữu xưng hô như thế nào?
Toái tinh Thánh Nhân lập tức hỏi.
Lão giả khôi ngô cười nói:
– Bản thánh Bích Lạc.
Bích Lạc? Bích Lạc Thánh Nhân?
Mọi người nhìn nhau, hoàn toàn không có đầu mối, giống như chưa từng có nghe qua Thánh Nhân có phong hào như thế.
– Hôm nay bản thánh đến đây là muốn cho tiểu gia hỏa này thấy chút việc đời.
Bích Lạc Thánh Nhân chỉ vào người trẻ tuổi trên trán có kim văn bên cạnh.
A?