Lăng Hàn nhìn xuống bản thân, hắn đáng sợ như vậy sao?
- Ác tử, ngươi tới nhận lấy cái chết sao?
Đinh Sơn và Đinh Tùng đồng thời hiện thân. Chỉ vài ngày, Đinh Sơn cũng từ Hắc Nguyệt giáo trở về.
- Ác tử?
Lăng Hàn cười ha hả.
- Các ngươi luyện chế tà vật như Vạn Quỷ linh, rốt cuộc ai mới là kẻ ác?
- Nhân số Đinh gia ta tới vạn, lại bị ngươi tàn sát hơn phân nửa, ngươi không phải đại ác thì là ai?
Đinh Sơn lạnh lùng nói, dù thế nào hắn cũng không thể nào tưởng tượng được, chỉ là một tiểu tử mới vào Trảm Trần lại có thể mang tới tai nạn đáng sợ như vậy cho gia tộc.
Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua hai người, nói:
- Đều nói Trảm Trần là chặt đứt trần duyên, thế nhưng thứ các ngươi trảm chính là lương tâm của mình a.
- Lớn mật.
Đinh Sơn rít lên một tiếng rồi đánh ra, một quyền đánh xuống, thiên địa cũng như rơi xuống.
Hai tay vung lên, không né tránh, không có chiêu thức hoa mỹ nào.
- Muốn chết.
Đinh Sơn tức giận tới mức chòm râu run lên, hắn là cường giả Tam trảm, không ngờ đối phương lại không thèm né tránh, như vậy cũng quá kiêu ngạo a.
Bất quá cũng tốt, ngươi chính diện giao phong với ta, đó là tự tìm đường chết.
Bên kia, Đinh Tùng cũng cười lạnh. Tiểu tử này quả thực quá lớn mật, cho rằng Tam Trảm cũng có thể địch nổi sao?
Đinh Sơn giết tới, toàn thân được thời gian chi lực bao phủ, quy tắc hóa thành xiềng xích, mạnh mẽ bắn ra, khiến cho cả người hắn như một con nhím đầy gai. Hắn vươn hai tay ra, ôm về phía Lăng Hàn, muốn dùng quy tắc xuyên thủng thân thể Lăng Hàn, khiến cho đối phương thống khổ vô tận.
Nếu như để cho Lăng Hàn chết quá dễ dàng, như vậy cũng quá tiện nghi cho ác tử này.
- Ồ? Nhiệt tình như vậy sao?
Lăng Hàn cười ha hả. Thế nhưng thanh âm lại lập tức chuyển thành lạnh lẽo.
- Đáng tiếc, cái ôm của loại người điên như các ngươi ta không chịu nổi.
- Chỉ mong ngay sau đây ngươi còn có thể kiêu ngạo được như vậy.
Đinh Sơn bổ nhào tới.
Lăng Hàn ra tay, tay phải mang theo thời gian chi lực, đồng thời hắn còn vận chuyển tuế nguyệt thiên thu. Hai loại đao tắc triệt tiêu lẫn nhau, lâp tức xuất hiện một dòng thời gian, có thể nhìn thấy một ít quỹ tích, nhưng lại mơ hồ không rõ, căn bản không có cách nào nắm bắt được.
Sắc mặt Đinh Sơn lập tức trở nên đặc sắc vô cùng, bởi vì hắn nhìn thấy một bàn tay không thể nào ngăn cản chộp về phía đầu mình, giống như vạn pháp không dính, lại giống như bản thân nó là do đạo tắc diễn hóa ra, cho nên mới không kiêng nể gì cả như vậy.
Hắn kinh hãi gần chết, vội vàng cưỡng ép dừng lại, muốn bắn ngược người lại.
- Chạy trốn sao?
Lăng Hàn cười lạnh, phanh một cái, một chưởng đã nắm lấy gáy Đinh Sơn.
Tư thế này quá là nhục nhã, đường đường là Tam Trảm lão tổ, là người sống lâu như vậy lại bị người ta xách đầu. Chuyện này nếu như truyền đi, Đinh Sơn còn mặt mũi nào gặp người nữa chứ?
Hắn vội vàng giãy dụa, hai tay vung vẩy, hai chân đá loạn lên, đánh ra từng đạo quy tắc chi lực, muốn Lăng Hàn buông tay.
Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng, tay phải chấn động. Phanh phanh phanh, thanh âm xương gãy vang lên, Đinh Sơn xuống như là một con rắn bị nắm lấy bảy tấc, xương cốt toàn thân bị đánh gãy. Tứ chi vô lực rũ xuống, không có lực để phản kháng nữ.a
Bên cạnh đó, Đinh Tùng chỉ cảm thấy có một cỗ hàn khí từ dưới chân bùng lên, lan tràn toàn thân.
Tam Trảm lão tổ trước mặt Lăng Hàn không ngờ lại không có một tia phản kháng nào.
Đây là chuyện chỉ có Tứ Trảm lão tổ mới có thể làm được.
Con mẹ nó....
- Nhị, Nhị Trảm.
Đinh Tùng rốt cuộc cũng nhìn ra, hoặc nói lúc này hắn mới chú ý tới, bờ môi cũng run rẩy.
Đây là chuyện hắn không thể nào nghĩ được.
Rõ ràng tiểu tử này vừa mới bước vào Nhất Trảm, lúc này mới qua bao nhiêu ngày sao đã là Nhị Trảm rồi?
Quái vật, tuyệt đối là quái vật.
Đinh gia bọn hắn sao lại kết thù với một quái vật như vậy chứ?
Giờ khắc này Đinh Tùng cuối cùng cũng hối hận, vì sao lúc trước lại ngấp nghé tiên pháp của Hồ gia. Cuối cùng khiến cho Hồ gia tan cửa nát nhà. Hắn càng hối hận vì sao lại không có nhổ cỏ tận gốc. Kết quả một số năm sau lại có quái vật như Lăng Hàn chạy tới.
- Thả người.
Tuy rằng toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn cưỡng ép trấn định.
Lăng Hàn lắc đầu cười nói:
- Ngươi là não tàn sao?
Đinh Tùng cũng biết Lăng Hàn sẽ không thả người, thế nhưng không nói những lời này thì hắn có thể nói cái gì đây?
- Thả người ra, tất cả ân oán giữa ngươi và Đinh gia... Từ nay về sau coi như đã thanh toán xong.
Hắn cắn răng nói.
Khi nói ra những lời này, trong lòng hắn rất là nghẹn khuất, phẫn nộ. Thế nhưng cũng không có biện pháp nào khác. Ngay cả một vị cường giả Dương Hồn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Hàn chạy thoát. Mà tốc độ tu luyện của tiểu tử này lại khoa trương như vây. Nếu như không thanh toán xong, Đinh gia sẽ thực sự tiêu vong.
Chỉ cần không liên lụy tới thế lực tam tinh hoặc là thế lực nhị tinh. Phó gia, Hắc Nguyệt giáo căn bản sẽ không quản Đinh gia chết sống thế nào. Bởi vì bất kể đánh tới đánh lui thế nào, Thương Nguyệt thành vẫn là của Phó gia, vẫn nằm dưới sự thống trị của Hắc Nguyệt giáo.
Cho nên Đinh gia cũng không có khả năng cầu xin sự bao che của Hắc Nguyệt giáo, Phó gia.
Một vị Tam Trảm lão tổ không biết phải dùng bao nhiêu tài nguyên mới có thể nuôi dưỡng ra. Đinh gia đã chết vài Nhất Trảm lão tổ, thực sự không chịu được giày vò nữa.
- Thanh toán xong sao?
Lăng Hàn kinh ngạc bật cười, những người Đinh gia này quả thực coi như đang sống trong thế giới của riêng mình sao? Chẳng lẽ bọn hắn cho rằng mình là người bị hại sao?
Hồ gia bị diệt, cứ như vậy coi như thanh toán xong? Hắn ba lần bảy bận nhằm vào Đinh gia, cứ như vậy là xong hay sao? Đinh gia luyện chế Vạn Quỷ linh, đồ vật tà ác như vậy cứ coi như thanh toán xong hay sao?
Thanh toán xong cái con mẹ ngươi a.
Lăng Hàn ngửa mặt lên trời cười to, sau đó hai tay cầm lấy đầu Đinh Sơn, cứ như vậy ngắt một cái, tiếng xương cốt như rang đậu vang lên. Sau đó hắn ném Đinh Sơn về phía Đinh Tùng. Sưu một cái, thân thể Đinh Sơn kéo lê trên mặt đất ba bốn trượng, vừa vặn dừng lại trước mũi chân Đinh Tùng.
Chết?
Đinh Tùng không cần cẩn thận xem xét cũng biết rõ Đinh Sơn đã bị người ta giết chết, ngay cả thần hồn cũng bị chấn nát.