Lăng Hàn cũng không biết Nhu Yêu Nữ đã hiểu lầm, nội tâm hắn vô cùng đau đớn, một món đồ chí bảo như thế ném cho người ngoài, nội tâm hắn đau không tả xiết.
Sau khi quay về Hắc Tháp liền tìm hiểu dưới Luân Hồi Thụ.
Hắn và Nữ Hoàng khẳng định không thể hấp thu thêm tinh hoa Thiên Đạo Ngọc, bởi vì những khuyết điểm nhỏ bé đã được tu bổ đạt tới trạng thái hoàn mỹ, tuyệt đại bộ phận dùng để giúp thiên đạo vận chuyển từ đó bọn họ có thể tìm hiểu huyền diệu của ngũ trảm.
Cánh cửa đóng kín đã buông lỏng, kế tiếp phải xem chính bọn họ làm sao có thể đẩy cánh cửa này và tiến lên một bước.
Dù sao, Thiên Đạo Ngọc cũng chỉ gia tăng một tia khả năng đạt tới ngũ trảm mà thôi.
Dưới Luân Hồi Thụ, năm tháng như bay.
Trên người Lăng Hàn và Nữ Hoàng tỏa ra từng tia hào quang đan xen vào nhau, hình thành quang cầu thật lớn, mặt ngoài có đại đạo chảy xuôi giống như hạt giống.
Mỗi lần thu phóng đều tỏa ra khí tức vô cùng khủng bố, nếu không phải đang ở trong Hắc Tháp, cam đoan cả Tam Dương Phong đều có thể cảm nhận được.
Mười năm, trăm năm, ngàn năm!
Suốt một ngàn năm qua đi, Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng đồng thởi mở hai mắt, quang cầu trên người bọn họ vỡ nát, chỉ thấy hai mắt bọn họ không có tròng trắng, cả con mắt biến thành tinh không thâm thúy.
Trên người bọn họ bộc phát khí tức vượt xa tứ trảm nhưng lại là Trảm Trần, khí tức này cực kỳ huyền diệu.
Ngũ trảm!
Không, bọn họ vẫn chưa chém ra một đạo kia, khoảng cách còn kém một tia mà thôi, cần độ thiên kiếp trước, sau đó mới có thể chém một đao vào thiên địa bước vào hàng ngũ đế giả.
- Đi!
Hai người đồng thời bước ra khỏi Hắc Tháp sau đó phóng lên trời.
Oanh, thiên địa gào thét, hai đám mây đen cuồn cuộn.
Ngươi chém nhị trảm tam trảm tứ trảm, mỗi trảm đều chém vào thiên địa, sau tứ trảm ít nhất vẫn còn một chút vấn vương, cho nên thiên địa tuy giận dữ nhưng cũng giận dữ có hạn, điều đó thể hiện lên uy lực của thiên kiếp.
Ngũ trảm, một đao này đã hoàn toàn chặt đứt quan hệ với thiên địa, đã nhảy ra khỏi trói buộc của thiên địa, trở thành tồn tại độc lập.
Thiên địa không đồng ý!
Cho nên thiên kiếp cực mạnh, cường độ đủ xóa bỏ tất cả Trảm Trần.
Vào lúc này Tiên Thiên Đào Phù phát huy tác dụng.
Thiên địa bổn nguyên này không thể giúp võ giả ngộ đạ hay tăng tu vi, nó không có chút trợ giúp nào, nó chỉ có tác dụng che đậy thiên cơ làm thiên kiếp yếu đi.
Vào thời khắc này không có thứ gì có tác dụng giống như Tiên Thiên Đào Phù.
Hai mảnh phù đào tỏa ra hào quang trùng thiên, lực lượng quái dị bộc phát giống như ngăn cách Tam Dương Phong, hình thành một phiến thiên địa độc lập.
Quy mô thiên kiếp thu nhỏ lại, tuy vượt xa tứ trảm nhưng tối đa chỉ là Dương Hồn kiếp.
Ngũ trảm chẳng phải tương đương Dương Hồn sao, thiên kiếp như vậy có gì khó?
- Ân?
Vĩnh Xương Tiên Vương nhìn bầu trời, hắn vô cùng ngạc nhiên.
Đừng nói thần thức của hắn không đâu không tới cho dù lúc này chỉ tùy tiện nhìn cũng có thể lập tức phát hiện xảy ra chuyện gì.
Ngũ trảm, Tiên Thiên Đào Phù.
Hai thứ này liên hệ với nhau, vẫn chưa từng nghe nói có người không dựa vào Tiên Thiên Đào Phù vượt qua ngũ trảm chi kiếp —— tuyệt đối không có, cho dù mấy lão quái vật năm đó cũng không có hung mãnh như vậy, truyền nhân của bọn họ cũng không có bảo vật địch nổi đại kiếp như thế.
Chỉ có thể dựa vào Tiên Thiên Đào Phù.
- Tiểu tử này là ai lại có bảo vật như vậy?
Hắn vô cùng tò mò, Tiên Thiên Đào Thụ chính là thiên địa bổn nguyên, vô số năm trước đã bị tồn tại vô thượng trảm, hiện tại mọi người sở hữu Tiên Thiên Đào Phù đều được truyền thừa từ lâu, không có cái mới.
Đây là đồ vật càng dùng càng ít, vào lúc nhìn thấy nó, Vĩnh Xương Tiên Vương có cảm giác hứng thú.
Hơn nữa ngũ trảm, cho dù là môn hạ Tiên Vương cửu trọng cũng chưa chắc người nào cũng có thể vượt qua.
Môn hạ mỗi đại giáo, một kỷ nguyên cũng chỉ có vài người mà thôi.
Hiện tại lại có hai người cùng đột phá, hắn là Tiên Vương bát trọng cũng phải kinh ngạc.
Lữ Hải Dung vô cùng kinh ngạc, tuy thực lực của nàng không bằng Vĩnh Xương Tiên Vương, Côn Bằng Cung chính là thế lực Tiên Vương cửu trọng, kỳ thật nàng còn biết nhiều hơn Vĩnh Xương Tiên Vương một chút.
Côn Bằng Cung hiện tại cũng không còn lại bao nhiêu Tiên Thiên Đào Phù.
- Thú vị! Thật biết điều!
Ánh mắt Vĩnh Xương Tiên Vương sáng quắc, trên mặt vô cùng ngạc nhiên.
Lúc trước hắn không lưu ý tới Lăng Hàn, thẳng đến bị thiên kiếp hấp dẫn hắn mới nhìn sang, sau đó liền phát hiện Tiên Thiên Đào Phù, hắn còn nhìn thấy nhiều món đồ khác.
Tiên Vương chỉ cần muốn biết, không việc gì có thể giấu!
- Thiên địa tổ hỏa, mẫu thủy!
Vĩnh Xương Tiên Vương thì thào.
- Hai chủng bổn nguyên chi lực này, cho dù là Tiên Vương cũng khó có được, hắn lại có hai loại, chẳng lẽ...
Ánh mắt Lữ Hải Dung tỏa sáng, nghe Vĩnh Xương Tiên Vương nhắc nhở như vậy, nàng làm sao không nhìn ra?
Quá kinh người!
Nàng lập tức sinh ra xúc động mãnh liệt muốn bắt lấy Lăng Hàn sau đó cướp lấy hai đạo thiên địa bổn nguyên giao cho Hổ Nữu luyện hóa. Ý niệm này vừa xuất hiện liền không vãn hồi được.
- Ha ha, tiểu tử này tên là Lăng Hàn.
Vĩnh Xương tiên Vương Tiếu nói.
Ah!
Lữ Hải Dung há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Lăng Hàn chính là Lăng Hàn mà Hổ Nữu muốn tìm sao?
Quá trùng hợp rồi.
Hổ Nữu tin tưởng vững chắc Lăng Hàn không có chết, nếu như người trẻ tuổi kia chính là Lăng Hàn, có thể tránh thoát dư âm ảnh hưởng từ Thăng Nguyên Cảnh công kích còn có thể lý giải.
Ngay cả thiên địa bổn nguyên cũng có hai đạo, chẳng lẽ hắn không có chí bảo phòng thân?
Đáng tiếc, như vậy không thể mang hai đạo thiên địa bổn nguyên chuyển cho Hổ Nữu.
Lúc này một thân ảnh bay tới, hắn có mái tóc bạc trắng, tóc thưa thớt, thân thể còng xuống, trên mặt đầy nếp nhăn, bộ dạng người sắp chết, trên người hắn sinh ra khí tức mục nát rất mạnh.
Huyết Ảnh lão ma!
- Tiểu tử, nghĩ đến ngươi vô thanh vô tức chạy đến tới đây, lão phu không đuổi kịp ngươi sao? Thật sự là ngây thơ!
Hắn cười lạnh, hoàn toàn không phát hiện hai Tiên Vương.
Chỉ cần Tiên Vương không muốn người ta biết rõ, như vậy cho dù đứng trước mặt cũng không thể nhìn thấy.
Nắm giữ đại đạo, Tiên Vương đã siêu thoát Thăng Nguyên Cảnh, chênh lệch đã lớn tới mức không thể hình dung.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng lão phu không tìm ra ngươi sao?
Huyết Ảnh lão ma lẩm bẩm.