Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Nhạc không khỏi không nói gì, chỉ cảm thấy Lăng Hàn cũng quá gan to bằng trời, xông họa lớn như vậy, lại còn tùy tiện.

Không giống Bách Long bí cảnh, đan đạo tỷ thí là có thể quan sát toàn bộ hành trình, bởi vậy cũng thành tiêu điểm đánh cược trong thành, để rất nhiều người dồn dập đặt cược, mua người có khả năng nhất trở thành ba vị trí đầu.

Quả nhiên, nhìn tỷ số bồi một chút liền biết, tỷ số bồi của Nhật Dương Đan Sư, Ngô Tử Hư, Tạ Nhạc Chương, Phan Lạc Linh rất thấp, so với có người một bồi hơn bốn mươi, chênh lệch lớn đến kinh người.

Lăng Hàn tự nhiên cũng thuộc về đối tượng không được coi trọng, tỉ suất đánh cược của hắn đạt đến một bồi mười, không có cao đến quá đáng, là bởi vì ở lúc ghi tên, cần trước tiên bổ sung thực lực đan đạo của mình, bởi vậy Đan Sư Tam Tinh thêm Tứ Luyện, làm sao cũng không thể để tỷ số bồi của hắn quá cao.

Mặt khác, còn có mấy người mới rất được coi trọng, tỷ số bồi tương đối thấp, tuy không bằng đám người Ngô Tử Hư, nhưng vẫn đạt đến một bồi ba, một bồi bốn, cho thấy bọn họ vẫn được xem trọng.

Đương nhiên, mỗi lần đan đạo tỷ thí đều sẽ có Hắc Mã xuất hiện, như lần trước xuất hiện thiên tài đan đạo Phong Thiên Vân, trước căn bản không được người xem trọng, kết quả lại một đường hát vang tiến mạnh, dũng đoạt thứ nhất.

- Lần này thu được khen thưởng thứ nhất là cái gì?

Lăng Hàn hỏi.

Phong Nhạc há mồm, không nói ra được một câu.

Tỷ thí còn chưa bắt đầu, hơn nữa vừa rồi hắn còn nói, lần này có nhiều thiên tài, người nào cũng có thực lực đoạt quán quân, ngươi lại không có để ở trong lòng?

Hắn lắc đầu một cái nói:

- Khen thưởng người thứ nhất, có người nói là một bản đồ, đi về một bí cảnh cổ xưa, bên trong khả năng có một cây đại dược trăm tỉ năm!

Dược linh trăm tỉ năm!

Cái này cực kỳ kinh người, thông thường mà nói, Tiên dược đạt đến mười tỉ năm đã có thể xem như thành thục, có thể làm thuốc, trăm tỉ năm không phải là mười cây Tiên dược tương đồng đơn giản như vậy, giá trị sẽ lấy gấp trăm lần thậm chí ngàn lần tăng lên.

Lăng Hàn tim đập thình thịch.

Sự kiện đám người Thiên Thanh Nguyệt bị giết vẫn còn tiếp tục lên men, nhưng bởi vì Tiên Vực thực quá lớn, trong thời gian ngắn những thế lực này còn sẽ không phản ứng gì, có thể sau tỷ thí đan đạo sẽ rõ ràng.

Đan đạo tỷ thí là ngay sau Bách Long bí cảnh, bởi vậy, ngày tỷ thí liền sắp xếp ở mười ngày sau.

Lăng Hàn bắt đầu bế quan nho nhỏ.

Cảm ngộ dưới Luân Hồi Thụ, chỉ mười ngày cũng có thể biến thành thời gian dài lâu.

Ở trên đan đạo, hiện tại Lăng Hàn gặp phải một bình cảnh, cánh cửa Đan Sư Tứ Tinh chậm chạp không cách nào đẩy ra, mà ở trên Luyện Linh, hắn cũng tạm thời bị vây ở Tứ Luyện, cách Ngũ Luyện chênh lệch một điểm như vậy.

Tuy mười ngày cũng không thể thay đổi cái gì, nhưng lâm trận mài gươm, không nhanh cũng phát.

Rất nhanh, mười ngày đi qua, đến ngày đan đạo tỷ thí.

Đan Sư đến đây tham dự tỷ thí lấy trăm vạn tính, đừng nói rất nhiều người không tự lượng sức, ngay cả Đan Sư Tam Tinh cũng không phải số ít, mỗi người đều là kỳ vọng có thể tiến vào Cổ Đan Tháp, từ đó đẩy ra cửa lớn Đan Sư Tứ Tinh.

Nhưng cũng có số ít người ngoại lệ, bọn họ căn bản không lo lắng không cách nào trở thành Tứ Tinh đại sư, mà là muốn lợi dụng cơ hội như vậy mau chóng đẩy ra cửa lớn này.

Như Lăng Hàn, lại như đám người Ngô Tử Hư. Đương nhiên, bắt được tưởng thưởng cũng là một nguyên nhân trọng yếu.

Bởi vì nhân số quá nhiều, tự nhiên không thể để nhiều người như vậy cùng một chỗ luyện đan.

Bước thứ nhất, biện giải dược lý.

Cửa ải này có thể đào thải đi gần chín phần mười người, cũng không phải nói biện giải dược lý khó làm sao làm sao, mà chỉ lấy một phần người có thành tích tốt nhất.

Làm sao sát hạch đây?

Đơn giản, trong Bách Long Thành có một khối Dược Đạo Thạch, đây là đan đạo đại năng tạo nên, sau khi Đan Sư truyền thần thức vào, sẽ tiến vào một thế giới giả lập, sau đó sẽ có từng cây dược thảo xuất hiện, để Đan Sư tiến hành nhận biết.

Sát hạch chia làm rất nhiều cửa ải, xông qua cửa ải càng nhiều, thành tích dĩ nhiên sẽ càng tốt.

Dược Đạo Thạch cực kỳ lớn, cao chừng trăm trượng, đường kính thì lại ở khoảng năm mươi trượng, khi người kết thúc sát hạch, trên tảng đá sẽ hiện ra thành tích của hắn, mà thành tích có thể chen vào mười vị trí đầu trong lịch sử, thì sẽ vĩnh lưu ở trên trụ đá.

Chỉ có mười người.

Thử nghĩ, một đời lại một đời, có bao nhiêu người tham dự sát hạch như vậy, người càng ở phía sau, muốn lưu danh lên Dược Đạo Thạch liền càng khó khăn, bởi vì đây là muốn so chiêu với đan đạo thiên kiêu của các đời.

- Này, đám người Ngô Tử Hư, Tạ Nhạc Chương đã sát hạch chưa?

Có người hỏi.

- Không có.

Bên cạnh có người lắc đầu.

- Mau nhìn, có người xông qua cửa ải thứ bảy!

Lại có người kinh ngạc thốt lên, chỉ vào Dược Đạo Thạch.

Lăng Hàn cũng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên Dược Đạo Thạch có bảy vầng sánh sáng lên, nhưng rất nhanh liền tắt.

- Đây là thành tích tốt nhất hiện tại a?

- Hừm, hẳn là vậy, nhưng lại không biết đó là thiên tài nào.

Tất cả mọi người nhìn chung quanh, chỉ là bốn phía Dược Đạo Thạch có ít nhất hơn 100 người duỗi tay, mỗi người lặng như đá, làm sao có khả năng biết cửa ải thứ bảy này là ai xông qua?

Lại một lát sau, chỉ thấy một người đứng thẳng lên, cười to, có vẻ vô cùng đắc ý.

- Cam huynh, thành tích ra sao?

Bên cạnh có người hỏi.

- Ha ha, vô cùng tốt!

Người này cười nói.

- Lẽ nào Cam huynh chính là người xông qua cửa ải thứ bảy?

Người thứ nhất hỏi.

- Cái gì!

Nụ cười trên mặt Cam huynh lập tức đọng lại, hắn chỉ xông qua bốn cửa ải mà thôi, nhưng cái này đã là hành tích tốt nhất của hắn, vì lẽ đó để hắn cất tiếng cười to, cực kỳ đắc ý.


Nhưng xông qua bảy cửa ải?


Đùa giỡn, dù hắn ở trên biện giải dược lý nghiên cứu mấy trăm triệu năm cũng không thể đột phá cửa ải thứ bảy, cái này không chỉ là quyết định bởi nỗ lực, còn phải xem thiên phú.


Phốc ha ha ha ha, nhất thời, người phụ cận đều cười to, hóa ra tên này là náo cái Ô Long.


Sắc mặt Cam huynh lúng túng, hận không thể ở trên đất có cái động để hắn chui vào.


Có một người đi tới, là người của Cổ Đan Tháp, tuy chỉ là một tên học đồ nho nhỏ mà thôi, nhưng bởi vì thanh danh của Cổ Đan Tháp, cũng không ai dám đánh mất cung kính với hắn, đều dồn dập nhường đường.


Người này đi tới bên cạnh Cam huynh nói:


- Thành tích của ngươi là bốn cửa ải, họ tên là Cam Bình, không sai chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK