Lăng Hàn nhìn Đổng Khiếu, sau đó nói với đám người chung quanh:
- Tản đi đi, gia hỏa này sẽ không chết trong thời gian ngắn.
Đổng Khiếu chỉ là lâm vào huyễn cảnh, hắn không có biến thành ngẩn ngơ, đối mặt công kích sẽ tiến hành phản kích theo bản năng, cho nên trong tình huống chênh lệch chiến lực cực lớn, Lăng Hàn không có nắm chắc đánh chết Đổng Khiếu.
Nhưng việc này không quan trọng, hắn chỉ cần tiến thêm một bước, chỉ cần đột phá tiến vào Sinh Đan, Đổng Khiếu chỉ có con đường chết
Lăng Hàn ngưng quyền, tám đạo Lôi Đình Thần Mang cùng đánh vào người Đổng Khiếu.
Quả nhiên, Đổng Khiếu vẫn lâm vào huyễn cảnh nhưng bản năng võ giả vẫn còn, trong huyễn cảnh huyễn hóa công kích tập kích, hắn xuất hai chưởng đánh tan tám đạo thần mang.
Oanh!
Trong tiếng nổ lớn, tám đạo thần mang đều bị hóa giải.
Lăng Hàn thở dài, chênh lệch cảnh giới quá lớn, cho dù hắn đánh ra tám đạo thần mang cũng không tạo thành tổn thương lên người Đổng Khiếu.
Sau một kích này, Đổng Khiếu cũng thoát ra khỏi huyễn cảnh, hắn trợn mắt nhìn Lăng Hàn, trong hai mắt bắn ra lửa.
Đổng gia chỉ còn lại một mình hắn.
- Đổng Khiếu, ta tạm thời giữ lại cái mạng của ngươi, ta sẽ trở về lấy.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn ngự khí phi hành rời đi.
Đổng Khiếu đuổi theo hai bước thì dừng lại.
Một là vì hắn không đuổi kịp, thứ hai, hắn đuổi kịp thì sao, người ta phất phất tay là có thể đưa hắn vào trong huyễn cảnh.
Hắn trầm ngâm một lát, hắn quyết định đi Phùng gia.
Hắn hiện tại đã là người cô đơn, cho nên hắn không sợ Phùng gia trả thù, ngược lại, hiện tại chỉ có Phùng gia phải đề phòng hắn nổi điên liều mạng.
Cho nên, hắn có thể đi Phùng gia, bảo Phùng gia liên thủ cùng hắn, hai bên sẽ liên thủ truy sát Lăng Hàn.
Bằng không một mình hắn không thể làm gì được Lăng Hàn.
Nơi này có thật nhiều nơi không thể phi hành chỉ cần đi vào địa phương như vậy, có cao thủ Sinh Đan viên mãn xuất thủ, Sinh Đan hậu kỳ tiến hành chặn đường, Lăng Hàn sẽ khó sống.
Sau khi suy nghĩ tới đây, hắn lập tức rời đi, cũng không quay đầu nhìn lại phía sau.
...
Lăng Hàn phi hành rời đi, mặc dù chưa thể báo hết thù hận, nhưng chỉ còn lại một mình Đổng Khiếu, đối phương sẽ bị mối thù diệt tộc tra tấn suốt ngày đêm, thời gian này rất dày vò, nói sống không bằng chết cũng không quá đáng.
Hắn đi vào một tòa thành thị, hắn chú ý manh mối của tiên hà.
Trước đó hắn đã càn quét rất nhiều hiểm địa, có thể tìm ra tiên hà cũng đã sớm tìm được, hiện tại chỉ có thể chờ đợi những di tích phủ bụi mở ra, nói không chừng sẽ có tiên hà.
Nhưng mọi việc không thể trùng hợp như vậy, vừa vặn tìm tới một tiên hà có thuộc tính lôi đình, độ khó của việc này rất cao.
Sau mười mấy ngày, tin tức truyền tới, đại quân càn quét Ác Ma Thâm Uyên tiến triển thuận lợi, diệt đi bầy kiến, thu hoạch kiến dịch trân quý và lượng lớn tiên dược, tiên kim, hiện tại liên quân đang muốn xâm nhập, mở rộng chiến quả.
Nghe nói có người nhìn thấy ánh sáng của tiên hà.
Lăng Hàn quyết định đi xem một chút.
Hắn xuất phát đi Ác Ma Thâm Uyên, đi mấy ngày sau, phía trước xuất hiện vực sâu to lớn, phía dưới có ma khí màu đen bộc phát ngút trời, hơn nữa còn diễn hóa ra đủ loại hình dáng nhưng dữ tợn không gì sánh bằng, từ đó làm người ta phát khiếp.
Lăng Hàn thăm dò một chút, hắn cau mày, vực sâu giống như sơn cốc tử vong, đều là tử khí sôi trào, hắn cảm thấy rất chán ghét.
Võ giả tu hành năng lượng thiên địa hóa thành bí lực tự thân, lớn mạnh sinh mệnh bản nguyên, cho nên trừ phi tu hành công pháp tà dị nào đó, bằng không sẽ cảm thấy nơi đây vô cùng đáng ghét.
Nếu nơi này có tiên hà, nó có thuộc tính gì?
Lăng Hàn hoài nghi, bởi vì lôi đình là lực lượng thẩm phán của thiên địa, lôi đình cường đại nhất, nó sẽ xuất hiện trông vực sâu hay sao?
Hắn do dự nửa ngày mới quyết định tiến vào bên trong.
Đã đến nơi này, hắn sẽ không bỏ cuộc nửa đường, hơn nữa, chỉ cần là tiên hà, cho dù hắn không cần cũng có thể lưu cho người bên cạnh.
Lăng Hàn đi tìm đường xuống vực sâu.
Nơi này không thể ngự khí phi hành, khói đen mang theo lực lượng ăn mòn, chúng có thể tạo thành tổn thương to lớn lên người cao thủ Sinh Đan cảnh, cho nên không thể dính vào chúng.
Chỉ chốc lát, hắn đã tìm được đường xuống.
- Ân?
Lăng Hàn dừng bước lại.
Hắn có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng nghĩ lại vẫn không đặt trong lòng, hắn tiếp tục đi tới.
Trong tay hắn còn cầm đòn sát thủ Thiên Đạo Hỏa, cho dù gặp cao thủ Chân Ngã cảnh cũng không phải không có sức hoàn thủ, bởi vì hắn muốn ma luyện chính mình nên không dùng tới.
Nhưng việc này không đại biểu hắn không thể dùng.
Sau khi hắn biến mất, nơi xa có bốn người xuất hiện.
Đổng Khiếu và ba tên nam tử, nhiều tuổi nhất đã hơn sáu mươi, hai người khác cũng hơn năm mươi tuổi.
- Quả nhiên, kẻ này vẫn tới đây!
Đổng Khiếu lạnh lùng nói ra, mặc dù Lăng Hàn đã biến mất nhưng ánh mắt hắn vẫn đầy sát ý.
Ba người khác chính là ba tên Sinh Đan của Phùng gia, theo thứ tự là Phùng Thiệu Lâm, Phùng Côn và Phùng Kiếm, tu vi của Phùng Thiệu Lâm cao nhất, hắn đã là Sinh Đan viên mãn.
- Dám giết thiên tài của Phùng gia ta, nhất định phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu!
Phùng Thiệu Lâm nói.
- Tiểu tử này đã tiến vào vực sâu, nơi đó không thể phi hành, trừ khi hắn có thể mọc cánh thoát đi.
Đổng Khiếu nói, giọng nói lạnh lùng như băng.
- Đuổi theo!
Bốn người bắt đầu di chuyển, bọn họ đi dọc theo con đường Lăng Hàn xuống dưới, trước đó không có động thủ là bởi vì sợ Lăng Hàn ngự khí phi hành chạy đi, nhưng chỉ cần Lăng Hàn vừa tiến vào vực sâu, khi đó hắn đã là cá trong chậu.
Sau khi bốn người theo đường núi tiến vào vực sâu, bọn họ không nhìn thấy bóng dáng của Lăng Hàn.
- Người đâu?
Bốn người cau mày.
Theo đạo lý bọn họ chỉ rơi lại phía sau một ít, cũng không tới mức mất dấu.
- Tiếp tục đuổi theo.
Phùng Thiệu Lâm hừ một tiếng, hắn đi xuống dưới
Phùng Côn và Phùng Kiếm đuổi theonhìn chung quanh, lúc này mới cất bước rời đi.
Chờ bốn người biến mất, đột nhiên tại một khu vực trống trải có bóng dáng Lăng Hàn xuất hiện.
- Thì ra là Đổng Khiếu!
- Có lẽ ba người kia là Sinh Đan cảnh của Phùng gia.
- A, hiện tại các ngươi truy sát ta, chờ ta thu được tiên hà cuối cùng, sau khi ta luyện hóa sẽ bắt đầu xung kích Sinh Đan, đến lúc đó xem các ngươi làm sao truy sát ta, có lẽ là ta truy sát các ngươi.
Lăng Hàn tuyển phương hướng khác nhau, bay vọt rời đi.
Nhưng sau khi hắn đi không bao lâu, chỉ thấy Đổng Khiếu cùng ba người Phùng gia quay trở về.
- Vừa rồi ác tử kia nấp ở đây!
Chỉ thấy trong tay Đổng Khiếu nâng một con cóc màu xanh ngọc đứng tại nơi Lăng Hàn vừa biến mất.
Hắn đã tiêu phí cái giá lớn mua được bảo vật truy tung này, hắn cố ý mua thứ này sau khi Đổng gia bị hủy diệt, rốt cuộc đã có đất dụng võ.
- Tiểu tử này có thủ đoạn che giấu tung tích, cho nên đuổi theo một đoạn cần phải định vị một lần.
- Ân!
Bốn đại Sinh Đan cảnh gật đầu, bọn họ đuổi theo nơi Lăng Hàn vừa biến mất.
Tốc độ của bọn họ cực kỳ nhanh chóng, nhưng cách một đoạn phải xác định phương hướng của Lăng Hàn, có đôi khi Lăng Hàn đổi hướng, bọn họ sẽ phí không ít thời gian, nhất định phải đi vòng trở về, qua vài lần như vậy phải định vị liên tục.
Bởi vậy, mặc dù bọn họ dùng tốc độ cao đuổi theo nhưng không thể đuổi kịp Lăng Hàn, chỉ có thể đi theo sau lưng hắn.
- Tản đi đi, gia hỏa này sẽ không chết trong thời gian ngắn.
Đổng Khiếu chỉ là lâm vào huyễn cảnh, hắn không có biến thành ngẩn ngơ, đối mặt công kích sẽ tiến hành phản kích theo bản năng, cho nên trong tình huống chênh lệch chiến lực cực lớn, Lăng Hàn không có nắm chắc đánh chết Đổng Khiếu.
Nhưng việc này không quan trọng, hắn chỉ cần tiến thêm một bước, chỉ cần đột phá tiến vào Sinh Đan, Đổng Khiếu chỉ có con đường chết
Lăng Hàn ngưng quyền, tám đạo Lôi Đình Thần Mang cùng đánh vào người Đổng Khiếu.
Quả nhiên, Đổng Khiếu vẫn lâm vào huyễn cảnh nhưng bản năng võ giả vẫn còn, trong huyễn cảnh huyễn hóa công kích tập kích, hắn xuất hai chưởng đánh tan tám đạo thần mang.
Oanh!
Trong tiếng nổ lớn, tám đạo thần mang đều bị hóa giải.
Lăng Hàn thở dài, chênh lệch cảnh giới quá lớn, cho dù hắn đánh ra tám đạo thần mang cũng không tạo thành tổn thương lên người Đổng Khiếu.
Sau một kích này, Đổng Khiếu cũng thoát ra khỏi huyễn cảnh, hắn trợn mắt nhìn Lăng Hàn, trong hai mắt bắn ra lửa.
Đổng gia chỉ còn lại một mình hắn.
- Đổng Khiếu, ta tạm thời giữ lại cái mạng của ngươi, ta sẽ trở về lấy.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn ngự khí phi hành rời đi.
Đổng Khiếu đuổi theo hai bước thì dừng lại.
Một là vì hắn không đuổi kịp, thứ hai, hắn đuổi kịp thì sao, người ta phất phất tay là có thể đưa hắn vào trong huyễn cảnh.
Hắn trầm ngâm một lát, hắn quyết định đi Phùng gia.
Hắn hiện tại đã là người cô đơn, cho nên hắn không sợ Phùng gia trả thù, ngược lại, hiện tại chỉ có Phùng gia phải đề phòng hắn nổi điên liều mạng.
Cho nên, hắn có thể đi Phùng gia, bảo Phùng gia liên thủ cùng hắn, hai bên sẽ liên thủ truy sát Lăng Hàn.
Bằng không một mình hắn không thể làm gì được Lăng Hàn.
Nơi này có thật nhiều nơi không thể phi hành chỉ cần đi vào địa phương như vậy, có cao thủ Sinh Đan viên mãn xuất thủ, Sinh Đan hậu kỳ tiến hành chặn đường, Lăng Hàn sẽ khó sống.
Sau khi suy nghĩ tới đây, hắn lập tức rời đi, cũng không quay đầu nhìn lại phía sau.
...
Lăng Hàn phi hành rời đi, mặc dù chưa thể báo hết thù hận, nhưng chỉ còn lại một mình Đổng Khiếu, đối phương sẽ bị mối thù diệt tộc tra tấn suốt ngày đêm, thời gian này rất dày vò, nói sống không bằng chết cũng không quá đáng.
Hắn đi vào một tòa thành thị, hắn chú ý manh mối của tiên hà.
Trước đó hắn đã càn quét rất nhiều hiểm địa, có thể tìm ra tiên hà cũng đã sớm tìm được, hiện tại chỉ có thể chờ đợi những di tích phủ bụi mở ra, nói không chừng sẽ có tiên hà.
Nhưng mọi việc không thể trùng hợp như vậy, vừa vặn tìm tới một tiên hà có thuộc tính lôi đình, độ khó của việc này rất cao.
Sau mười mấy ngày, tin tức truyền tới, đại quân càn quét Ác Ma Thâm Uyên tiến triển thuận lợi, diệt đi bầy kiến, thu hoạch kiến dịch trân quý và lượng lớn tiên dược, tiên kim, hiện tại liên quân đang muốn xâm nhập, mở rộng chiến quả.
Nghe nói có người nhìn thấy ánh sáng của tiên hà.
Lăng Hàn quyết định đi xem một chút.
Hắn xuất phát đi Ác Ma Thâm Uyên, đi mấy ngày sau, phía trước xuất hiện vực sâu to lớn, phía dưới có ma khí màu đen bộc phát ngút trời, hơn nữa còn diễn hóa ra đủ loại hình dáng nhưng dữ tợn không gì sánh bằng, từ đó làm người ta phát khiếp.
Lăng Hàn thăm dò một chút, hắn cau mày, vực sâu giống như sơn cốc tử vong, đều là tử khí sôi trào, hắn cảm thấy rất chán ghét.
Võ giả tu hành năng lượng thiên địa hóa thành bí lực tự thân, lớn mạnh sinh mệnh bản nguyên, cho nên trừ phi tu hành công pháp tà dị nào đó, bằng không sẽ cảm thấy nơi đây vô cùng đáng ghét.
Nếu nơi này có tiên hà, nó có thuộc tính gì?
Lăng Hàn hoài nghi, bởi vì lôi đình là lực lượng thẩm phán của thiên địa, lôi đình cường đại nhất, nó sẽ xuất hiện trông vực sâu hay sao?
Hắn do dự nửa ngày mới quyết định tiến vào bên trong.
Đã đến nơi này, hắn sẽ không bỏ cuộc nửa đường, hơn nữa, chỉ cần là tiên hà, cho dù hắn không cần cũng có thể lưu cho người bên cạnh.
Lăng Hàn đi tìm đường xuống vực sâu.
Nơi này không thể ngự khí phi hành, khói đen mang theo lực lượng ăn mòn, chúng có thể tạo thành tổn thương to lớn lên người cao thủ Sinh Đan cảnh, cho nên không thể dính vào chúng.
Chỉ chốc lát, hắn đã tìm được đường xuống.
- Ân?
Lăng Hàn dừng bước lại.
Hắn có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng nghĩ lại vẫn không đặt trong lòng, hắn tiếp tục đi tới.
Trong tay hắn còn cầm đòn sát thủ Thiên Đạo Hỏa, cho dù gặp cao thủ Chân Ngã cảnh cũng không phải không có sức hoàn thủ, bởi vì hắn muốn ma luyện chính mình nên không dùng tới.
Nhưng việc này không đại biểu hắn không thể dùng.
Sau khi hắn biến mất, nơi xa có bốn người xuất hiện.
Đổng Khiếu và ba tên nam tử, nhiều tuổi nhất đã hơn sáu mươi, hai người khác cũng hơn năm mươi tuổi.
- Quả nhiên, kẻ này vẫn tới đây!
Đổng Khiếu lạnh lùng nói ra, mặc dù Lăng Hàn đã biến mất nhưng ánh mắt hắn vẫn đầy sát ý.
Ba người khác chính là ba tên Sinh Đan của Phùng gia, theo thứ tự là Phùng Thiệu Lâm, Phùng Côn và Phùng Kiếm, tu vi của Phùng Thiệu Lâm cao nhất, hắn đã là Sinh Đan viên mãn.
- Dám giết thiên tài của Phùng gia ta, nhất định phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu!
Phùng Thiệu Lâm nói.
- Tiểu tử này đã tiến vào vực sâu, nơi đó không thể phi hành, trừ khi hắn có thể mọc cánh thoát đi.
Đổng Khiếu nói, giọng nói lạnh lùng như băng.
- Đuổi theo!
Bốn người bắt đầu di chuyển, bọn họ đi dọc theo con đường Lăng Hàn xuống dưới, trước đó không có động thủ là bởi vì sợ Lăng Hàn ngự khí phi hành chạy đi, nhưng chỉ cần Lăng Hàn vừa tiến vào vực sâu, khi đó hắn đã là cá trong chậu.
Sau khi bốn người theo đường núi tiến vào vực sâu, bọn họ không nhìn thấy bóng dáng của Lăng Hàn.
- Người đâu?
Bốn người cau mày.
Theo đạo lý bọn họ chỉ rơi lại phía sau một ít, cũng không tới mức mất dấu.
- Tiếp tục đuổi theo.
Phùng Thiệu Lâm hừ một tiếng, hắn đi xuống dưới
Phùng Côn và Phùng Kiếm đuổi theonhìn chung quanh, lúc này mới cất bước rời đi.
Chờ bốn người biến mất, đột nhiên tại một khu vực trống trải có bóng dáng Lăng Hàn xuất hiện.
- Thì ra là Đổng Khiếu!
- Có lẽ ba người kia là Sinh Đan cảnh của Phùng gia.
- A, hiện tại các ngươi truy sát ta, chờ ta thu được tiên hà cuối cùng, sau khi ta luyện hóa sẽ bắt đầu xung kích Sinh Đan, đến lúc đó xem các ngươi làm sao truy sát ta, có lẽ là ta truy sát các ngươi.
Lăng Hàn tuyển phương hướng khác nhau, bay vọt rời đi.
Nhưng sau khi hắn đi không bao lâu, chỉ thấy Đổng Khiếu cùng ba người Phùng gia quay trở về.
- Vừa rồi ác tử kia nấp ở đây!
Chỉ thấy trong tay Đổng Khiếu nâng một con cóc màu xanh ngọc đứng tại nơi Lăng Hàn vừa biến mất.
Hắn đã tiêu phí cái giá lớn mua được bảo vật truy tung này, hắn cố ý mua thứ này sau khi Đổng gia bị hủy diệt, rốt cuộc đã có đất dụng võ.
- Tiểu tử này có thủ đoạn che giấu tung tích, cho nên đuổi theo một đoạn cần phải định vị một lần.
- Ân!
Bốn đại Sinh Đan cảnh gật đầu, bọn họ đuổi theo nơi Lăng Hàn vừa biến mất.
Tốc độ của bọn họ cực kỳ nhanh chóng, nhưng cách một đoạn phải xác định phương hướng của Lăng Hàn, có đôi khi Lăng Hàn đổi hướng, bọn họ sẽ phí không ít thời gian, nhất định phải đi vòng trở về, qua vài lần như vậy phải định vị liên tục.
Bởi vậy, mặc dù bọn họ dùng tốc độ cao đuổi theo nhưng không thể đuổi kịp Lăng Hàn, chỉ có thể đi theo sau lưng hắn.