Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Coi như chỉ có bốn binh khí oanh kích, thì cũng rất đáng sợ, tấm khiên chỉ có thể chống đỡ hai lần, liền ầm ầm phá nát, mỗi ngày tiêu hao nguyên tinh đã biến thành con số trên trời.

Dù cho Linh Bảo Các và Đan Sư hiệp hội đều có gia tài bạc triệu, nhưng tiêu hao như thế cũng chỉ có thể chống đỡ hơn một tháng mà thôi.

Sau một tháng, làm sao bây giờ?

Thời gian tới ngày thứ mười.

- Có người xuất hiện!

- Ở đông thành!

Tin tức truyền ra, tất cả mọi người như ong vỡ tổ đi tới đông thành, bọn họ leo lên tường thành, chỉ thấy ngoài thành đứng mười tên nam nữ trẻ tuổi, mà sau lưng bọn họ, lại có một ông lão vóc người lọm khọm, lông mày bạc trắng.

- Các ngươi là ai?

- Tại sao lại vây chúng ta ở chỗ này?

- Đến cùng các ngươi muốn làm gì?

Mọi người dồn dập quát hỏi, mười một người kia thấy thế nào cũng không giống như đi nhầm đường nha.


Ân Học Ương cũng tới đầu tường, hắn nhìn ông lão phía dưới, biểu hiện nghiêm nghị.

Nhìn không thấu.

Người này tất nhiên cũng là Thiên Nhân Cảnh, cảnh giới sẽ không dưới hắn.

Mười một người đối diện lạnh lùng không trả lời, có vẻ rất ngạo mạn.

- Dám hỏi chúng ta có địa phương nào đắc tội, là khiến các ngươi mở ra sát trận như vậy, vây nhốt chúng ta?

Ân Học Ương hỏi.

Đây chính là một vị cường giả Thiên Nhân Cảnh a!

Ông lão đối diện kia mở miệng:

- Trong Vạn Bảo Thành, có một món đồ tông ta nhất định phải lấy được, nhưng lại không biết ở nơi nào, lúc tìm khó tránh khỏi sẽ kinh động người, vì lẽ đó chỉ có thể vây nhốt nơi này, giết tất cả mọi người, tự nhiên không có ai làm vướng chân vướng tay.

Nguyên nhân là như vậy? Bởi vì sợ người khác vướng chân vướng tay, liền bày xuống sát trận đồ sát sạch sẽ một thành, có phát điên như vậy sao?

Mọi người nghe xong, nhất thời chửi ầm lên.

Nhưng có mấy người thầm nghĩ, để một thế lực không tiếc lấy ra đệ tứ sát trận, vây giết trọng địa như Vạn Bảo Thành, như vậy vật trong Vạn Bảo Thành quý giá cỡ nào?

Thế lực này làm như thế, chẳng khác gì là đối địch toàn bộ Hằng Thiên Đại Lục a!

Tám vị Các chủ của Linh Bảo Các, hai vị Đan sư Thiên Cấp của Đan Sư hiệp hội không phải vĩnh viễn không trở lại, sau khi bọn họ phát hiện sẽ giảng hoà sao? Chỉ từ thực lực mà nói, Linh Bảo Các và Đan Sư hiệp hội tổ hợp, hẳn là nhân vật mạnh mẽ nhất Hằng Thiên Đại Lục a?

Thế lực như vậy nói đắc tội liền đắc tội, đủ chứng thứ kia quý giá cỡ nào.

- Há, là món đồ gì, không bằng chúng ta giúp các ngươi tìm ra, các ngươi giải trừ đệ tứ sát trận, thế nào?

Ân Học Ương cười nói, mặc dù hắn là cao thủ, nhưng vẫn chảy xuôi dòng máu thương nhân, tự nhiên quen thuộc cò kè mặc cả.

- Khà khà, không cần phiền toái như vậy, chúng ta vẫn hi vọng tự mình tới lấy. Hơn nữa, bản tông rất yêu thích nơi này, sau này liền dự định biến nơi này thành căn cứ của bản tông.

Lão giả lông mày trắng nói.

- Há, xin hỏi các hạ tên gì, quý tông xưng hô như thế nào?

Ân Học Ương hỏi.

Lão giả lông mày trắng lộ ra nụ cười đáng sợ:

- Lão phu họ Bạch, tên một chữ Nguyên, còn bản tông... Khà khà khà, các ngươi cũng có nghe thấy a.

- Há, vậy sao không nói ra để mọi người ngưỡng mộ một chút?

Ân Học Ương nói.

- Không cần phải nói, tự mình xem đi!

Bạch Nguyên cười gằn, tay phải phất lên, ầm ầm ầm, thanh âm quái dị vang rền, chỉ thấy bảy chiếc quan tài đột nhiên từ trong khói đen tuột ra, thật giống như có chân, một đường trượt tới dưới chân của hắn mới ngừng lại.

- Thiên Thi Tông!

Nhất thời, có vài người đồng thời kinh hô.

- Cạc cạc cạc, bản tông liền mượn Vạn Bảo Thành này chiêu cáo thiên hạ, Thiên Thi Tông... lại trở về!

Bạch Nguyên cười ha ha nói.

Nghe tiếng cười hung hăng của hắn, người trên đầu tường đều không nói gì, chỉ cảm thấy không khí ngột ngạt đến cực điểm.

Thiên Thi Tông trắng trợn xuất hiện như thế, muốn diệt toàn bộ Vạn Bảo Thành, mà những người bọn họ chính là dùng để tế cờ.

Lăng Hàn cũng thầm lắc đầu, nếu như Thiên Thi Tông lựa chọn Vạn Bảo Thành là vị trí phục hưng sơn môn, như vậy đệ tứ sát trận này hẳn là sẽ vĩnh viễn không triệt hồi, sau này chính là đại trận hộ sơn của Thiên Thi Tông!

Thập đại sát trận đều có một điểm giống nhau, là sau khi thiên địa hình thành sát trận sẽ không cần nguyên tinh duy trì, chỉ cần bố trí xong trận pháp, vậy sức mạnh đất trời sẽ tự nhiên rót vào, hình thành sát kiếp đáng sợ.

Cái này dùng để làm hộ sơn đại trận, vậy thì không còn gì để chê.

- Không cần nói không cho các ngươi cơ hội sống sót.

Bạch Nguyên cạc cạc cười nói.

- Mười người này, là mười đệ tử thân truyền của Tông chủ bản tông, hiện tại đến chọn thị vệ, chỉ cần để mười vị thiếu chủ tuyển chọn, các ngươi có thể tiếp tục sống.

Mười nam nữ trẻ tuổi kia mỗi người ngạo nhiên, khiến người ta kinh ngạc chính là, trên người bọn họ rõ ràng không có thi khí gợn sóng, không giống Bạch Nguyên, thân hình lọm khọm, tử khí quấn quanh.

Một người trẻ tuổi bận thanh bào nói:

- Trong cùng thế hệ, ai có thể chặn mười chiêu của ta, liền có tư cách làm thị vệ cho ta.

- Ha ha, thất sư đệ lại còn đòi người ta chặn mười chiêu, có phải gần đây lười biếng, tiến cảnh lui bước không?

Một thanh niên mặc áo tím cười nói.

- Ai có thể chặn ta năm chiêu, liền có thể làm thị vệ của ta.

Hắn hiển nhiên cho rằng mình càng mạnh hơn, người có thể chặn hắn năm chiêu cũng không nhiều.

Những người trẻ tuổi này xác thực rất mạnh, mỗi người đều là Sinh Hoa Cảnh, hơn nữa có mấy cái là Sinh Hoa Cảnh cấp cao, cũng không thua Hiên Viên Tử Quang.

- Hừ, chuột chạy qua đường cũng dám lớn lối như vậy, để ta tới gặp gỡ các ngươi!

Cổ Chươ ng nhảy xuống cửa thành, hắn ngạo nghễ nói.

- Ta không phải muốn làm thị vệ của các ngươi, chỉ là thấy ngứa mắt, muốn tìm một cái để giết. Ai tới chịu chết?

- Được!

Trên tường thành, nhất thời có rất nhiều người bắt đầu reo hò.

Thiên Thi Tông này lấy sát trận vậy khốn, không chỉ muốn lấy mạng của bọn họ, còn nhục nhã bọn họ như vậy, tự nhiên để rất nhiều người nhiệt huyết sôi trào, chỉ muốn oanh oanh liệt liệt chiến một trận. Nhưng cũng có vài người đánh chủ ý khác, tình thế trước mắt hiển nhiên là Thiên Thi Tông chiếm ưu thế, chim khôn chọn cành mà đậu a.

- Chỉ là Sinh Hoa tầng hai, ai lên?

Mười tên đệ tử của Thiên Thi Tông nhìn lẫn nhau, cuối cùng nhìn về phía một người trẻ tuổi mới vừa đầy hai mươi.

- Thập thất sư đệ, cảnh giới của ngươi thấp nhất, vậy thì giao cho ngươi.

Người trẻ tuổi kia nhìn qua có chút ngại ngùng, ở trong mọi người xô đẩy đi ra, đứng đối lập với Cổ Chươ ng.

- Chết!

Cổ Chươ ng lập tức ra tay, tay phải thò ra, hóa thành một vuốt rồng màu vàng trấn áp về phía người trẻ tuổi kia, oanh, vuốt rồng đón gió lớn lên, dài tới ba trượng, mạch văn phát quang, dẫn đến thiên địa linh khí hội tụ, lần thứ hai phóng to, đạt đến gần trăm trượng.

Oanh, vuốt rồng đè xuống, phảng phất thật dẫn ra một Chân Long, muốn trấn áp nhân gian.

- Miễn cưỡng có chút thực lực.


Người trẻ tuổi kia gật đầu, ra tay đón nhận.


Hắn vừa ra tay, liền lập tức cho thấy bản chất của Thiên Thi Tông, tà khí màu đen bay múa, hóa thành một đầu lâu doạ người, mở ra miệng rộng cắn tới vuốt rồng.


Ầm!


---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK