Lông mày của Lăng Hàn đã ngưng thành chữ xuyên, ở trong lòng hắn xin thề, sau khi tiến vào Thần giới, nhất định phải san bằng Ngũ Tông, người nên trả giá đừng mong thoát một cái!
Hắn chưa từng có ý nghĩ muốn giết người như thế, hơn nữa còn là đại khai sát giới, hiện tại sát khí đã như sôi.
- Tiểu Tháp, có biện pháp gì không?
Lăng Hàn thầm hỏi.
Đáng ghét, hiện tại Hắc Tháp không thể rót lực cho hắn, bằng không lực lượng của hắn sẽ đạt đến Thần cấp! Coi như bị bài xích đến Thần giới, hắn cũng phải cứu Mã Đa Bảo, ngược lại hắn có Hắc Tháp, đại trận kia cũng chơi không chết hắn.
Tiểu Tháp nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nếu như ta còn ở trạng thái toàn thịnh, vậy xuyên thấu giới lực giết tiểu tử đối diện dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại... không được!
Biện pháp gì cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mã Đa Bảo chết đi sao?
Xa xôi giữa bầu trời, nơi giới bích bị phá tan, một bóng người xuất hiện, đó là một nam tử trung niên, trong tay cầm một thanh bảo kiếm, đỉnh đầu phân biệt lơ lửng ba Thái Dương và Minh Nguyệt loại nhỏ, dù cho cách xa như vậy, hơn nữa còn có giới bích, nhưng vẫn cảm ứng được khí tức của hắn mạnh mẽ, tựa hồ một ánh mắt liền có thể diệt sạch sinh linh của giới này.
Đại năng Nhật Nguyệt Cảnh!
Lăng Hàn thầm nói, cái này tự nhiên là Dực Song Song nói cho hắn, trên đầu lơ lửng Nhật Nguyệt, đây là tiêu chí của Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng đương nhiên cũng có thể ẩn giấu đi, đối phương hiển nhiên là xem thường như vậy.
Cũng chỉ có đại năng như vậy ra tay, công kích mới có thể qua lại hai giới mà bảo lưu uy lực, Sơn Hà Cảnh, công kích kia sớm đã bị giới lực san bằng.
Trên mặt nam tử trung niên kia mang theo vẻ xem thường, đó là một loại xem thường trên tầng thứ sinh mệnh, nhìn xuống chúng sinh, như nhìn một bầy kiến hôi, mà không phải sinh linh bình đẳng với hắn.
Mã Đa Bảo lần thứ hai bò lên, nhưng lần này hắn không có nếm thử khai thiên nữa, mà đứng trang nghiêm ở trong thiên địa, như một pho tượng.
Nhưng các cường giả biết, Mã Đa Bảo đã không thể khôi phục trọng thương, kia là cường giả Thần giới chém ra, rất nhanh sẽ vẫn lạc.
- Ha ha, hiện tại nên ta tới thu thập tàn cục!
Trong tiếng cười, chỉ thấy một thanh niên vóc người hùng vỹ nhanh chân từ phương xa đi tới, một bước mấy chục dặm, nhanh đến mức kinh người.
Ngao Kiếm!
Mã Đa Bảo đã cung giương hết đà, sinh mệnh sắp tắt, hiện tại xuất hiện một Chí cường giả sức chiến đấu Phá Hư hai mươi tinh, vậy dĩ nhiên có thể quét ngang.
Thần giới, quả nhiên không phải không có động tĩnh, mà là thiết lập một cái bẫy đơn giản.
Thật rất đơn giản, một cường giả Thần giới phục kích, trọng thương Mã Đa Bảo, lại do Ngao Kiếm đi ra thu thập tàn cục, hai người liền toàn bộ quyết định.
- Ai có thể ngăn trở ta?
Ngao Kiếm cười ha ha, hắn nắm giữ sức chiến đấu Phá Hư mười chín tinh, hơn nữa là hậu duệ Long tộc, thể phách mạnh mẽ có thể so với trân kim cấp mười, ở giới này hầu như vô địch.
Hiện tại Mã Đa Bảo cũng sắp vẫn lạc, thực sự là ai có thể ngăn trở hắn?
Tất cả mọi người là hận đến cắn răng, cũng không có thực lực, quang hận có ích lợi gì?
- Nghe mệnh lệnh của trẫm!
Nhưng lúc này Mã Đa Bảo đột nhiên mở miệng,
- Từ giờ khắc này, Tử Nguyệt hoàng triều nhập vào Đại Lăng Triều, phàm là quân dân của Tử Nguyệt hoàng triều, đều là quân dân của Đại Lăng Triều!
- Bệ hạ!
Thất Vương, bách quan đều bi thiết, đây là Mã Đa Bảo bàn giao hậu sự.
- Lăng Hàn, hết thảy đều giao cho ngươi, ngươi phải gánh trọng trách này!
Mã Đa Bảo mắt nhìn Lăng Hàn, đột nhiên vung tay lên, xoạt, Sơn Hà Phủ bay tới Lăng Hàn.
Cái ném này không phải ném một lưỡi búa, còn có trách nhiệm.
Lăng Hàn đưa tay, đùng, hắn tóm lấy Sơn Hà Phủ, nghiêm nghị nói:
- Yên tâm, ta nhất định sẽ khai thiên thành công, san bằng Ngũ Tông và Ngao gia!
Đây là hứa hẹn của hắn.
Oanh, trong cơ thể hắn xuất hiện một hư ảnh Hắc Tháp, bay về phía Mã Đa Bảo, mà trong cơ thể Mã Đa Bảo cũng bay ra bóng hình một thanh kiếm, Hắc Tháp hư ảnh cắn tới Kiếm ảnh, một nuốt tức không.
Nhất thời, Đồ Đằng của Tử Nguyệt Hoàng Triều lập tức biến mất, thay vào đó là Hắc Tháp Đồ Đằng.
Cái này tương đương với một hồi quốc chiến, Tử Nguyệt Hoàng Triều chiến bại, Đại Lăng Triều thắng lợi.
Chỉ trong nháy mắt, Thất Vương đều mất đi bổ trợ của quốc thế, sức chiến đấu xuống thấp, mà ngược lại, đám người Lăng Hàn, Phong Phá Vân được quốc thế tăng lên mấy lần.
Trung Châu lớn, có thể so với tứ vực hợp lại, dù cho hiện tại còn không thể nói dân tâm quy nhất, nhưng chỉ là cương vực mở rộng mang đến quốc thế cũng đã rất mạnh mẽ.
Mã Đa Bảo yên lòng nhắm hai mắt lại, thân thể cao to lập tức từ giữa bầu trời ngã xuống, mà vết nứt thiên địa hắn mở ra cũng đang nhanh chóng dung hợp, vẫn không có chờ hắn rơi xuống đất đã hoàn toàn khôi phục.
Khai thiên thất bại! Mã Đa Bảo chết đi!
Thất Vương vội vã lao ra, tiếp được Mã Đa Bảo, mỗi người lệ rơi đầy mặt.
Bốn phía chung quang, tất cả mọi người đều bị bi thương chất đầy tâm tình, chỉ cảm thấy trong lòng có một loại mất mác không nói ra được.
- Không cần bi thương như thế, bởi vì ngày hôm nay nơi này còn có thể chết rất nhiều người!
Ngao Kiếm cười lạnh nói, hắn chỉ vào thi thể của Mã Đa Bảo nói.
- Giao thi thể của người này cho ta, dám đối địch với Thần giới, ta phải lột da tróc thịt hắn!
- Nói láo!
Thất Vương đều giận tím mặt.
- Ta đến!
Lăng Hàn đứng dậy, không có quốc thế gia trì, Thất Vương làm sao có khả năng là đối thủ của Ngao Kiếm. Nếu hắn tiếp nhận Sơn Hà Phủ, cũng tiếp nhận đại kỳ đối kháng của Thần giới Ngũ Tông.
Lăng Hàn trực diện Ngao Kiếm.
- Ồ, ngươi không phải Nhân tộc lần trước chạy trối chết sao?
Hiển nhiên trí nhớ của Ngao Kiếm rất tốt, nếu không, hắn làm sao có khả năng nhớ được một con "giun dế" chứ?
Lăng Hàn không hề bị lay động nói:
- Ngươi còn đại biểu không được Thần giới, vì lẽ đó không nên một mực hô Thần giới, ngươi không xứng!
Sắc mặt của Ngao Kiếm lộ ra vẻ giận dữ nói:
- Ta không xứng, lẽ nào ngươi xứng?
- Ta cũng không có miệng treo Thần giới ở bên mép, chỉ người ngu ngốc như ngươi mới như thế!
Lăng Hàn lạnh lùng nói.
- Tâm tình hiện tại của ta không vui, muốn giết người, ngươi vừa vặn phù hợp tiêu chuẩn ta giết.
- Ha ha ha ha!
Ngao Kiếm cười to.
---------------