Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ăn tối đơn giản, ba người Lăng Hàn liền bắt đầu nghỉ ngơi, cũng thay phiên thủ vệ.

Đến lúc nửa đêm, Lăng Hàn đang ngủ, chợt cảm thấy có cảm giác lạnh buốt.

Hắn mở mắt ra, chỉ thấy trên cổ mang theo thanh kiếm, khó trách có cảm giác lạnh như băng.

Kiếm nằm trong tay Chúc Dương Châu, mà bên cạnh Lưu Gia đang thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý khuyên can.

– Sư huynh, đây là ý gì?

Lăng Hàn làm ra vẻ không hiểu hỏi.

Chúc Dương Châu bật cười:

– Trương Hàn Quân, ngươi ngốc thật hay cố ý? Chuyện này cũng không nhìn ra?

Nói xong, hắn lắc đầu, lại nói:

– Trái tim của ngươi thật lớn, ta đã mấy lần bức hiếp ngươi, thậm chí, ngươi còn biết là ta phái người đi chặn giết ngươi, ngươi lại có thể ngủ bên cạnh ta.

Tự tìm cái chết.

Thì ra hắn cố ý tìm sơn động tránh đi tất cả máy giám thị, dự định liên thủ với Lưu Gia tiến hành chém giết hắn.

Tuyệt đối không ngờ rằng, chuyện này thuận lợi tới mức khó tin.

Chỉ hạ kiếm mà thôi, mạng của Lăng Hàn đã nằm trong tay của hắn.

Lăng Hàn giận dữ:

– Sư huynh, ta thật sự nhìn sai ngươi! Ngươi quá hèn hạ, chúng ta đều là võ giả, nênđường đường chính chính quyết tử chiến!

– Ai quyết nhất tử chiến cùng ngươi? Ngươi xứng sao?

Chúc Dương Châu xùy cười.

– Ta đã cảnh cáo ngươi, không nên tiếp xúc với Nhan Nghiên, ngươi lại xem như gió bên tai!

Lăng Hàn kêu to oan uổng:

– Sư huynh, ngươi chỉ nói không đụng phải không thuộc về ngươi, cũng không có nói là Nhan Nghiên.

A, ngươi ngớ ngẩn hay sao, ý tứ trong lời nói rõ thế mà không hiểu?

Chúc Dương Châu có cảm giác phát điên, hắn có cảm giác kết thù kết oán với Lăng Hàn là vì đối phương quá bộc trực, đối phương hiểu ý của hắn?

Nhưng lại tưởng tượng, người này là Thực Linh Thể, tiến cảnh tu vi quá nhanh, trừ cơ hội lần này sẽ không còn cơ hội khác.

Hơn nữa, Nhan Nghiên thật sự hứng thú với hắn, thậm chí cố ý bồi đối phương đến nơi này!

Nghĩ tới đây, trái tim của hắn như bị dao đâm.

– Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!

Hắn nói.

– Chờ một chút.

Lăng Hàn nhấc tay nói.

– Hiện tại là lúc nào? Có qua giờ Tí hay không, bằng không vạn nhất bỏ lỡ thời gian, vậy chẳng phải sẽ bỏ lỡ ngày giỗ?

Cái này!

Chúc Dương Châu cùng Lưu Gia nhìn nhau, đều nhe răng.

Gia hỏa này ngốc thật sao?

– Không cần quan tâm hắn giả ngây giả dại!

Lưu Gia nói.

– Đêm dài lắm mộng, giết hắn!

Chúc Dương Châu gật đầu, gia hỏa trước mặt làm cho người ta sợ hãi, tu vi tăng lên quá nhanh.

Hắn đâm trường kiếm về phía trước, nhưng chuyện quỷ dị xuất hiện, kiếm này lại cắm vào ngực của Lưu Gia.

Khốn kiếp!

Lưu Gia không thể tưởng tượng nổi nhìn ngực mình, đã có máu tươi chảy ra, lại nhìn Chúc Dương Châu, trong ánh mắt khó hiểu.

– Vì, cái, gì?

Hắn run giọng hỏi.

Không hỏi rõ ràng, chết không nhắm mắt.

Chúc Dương Châu cũng hoảng hốt, hắn cũng muốn biết vì cái gì.

Hắn đã đâm kiếm về phía trước, tại sao đâm sang bên cạnh? Hơn nữa đúng dịp đâm vào thân của Lưu Gia, còn đâm xuyên tim đối phương.

– Sư huynh, lạc đường biết quay lại, sau này vẫn có thể làm người tốt.

Lăng Hàn sờ lên cổ, hắn cảm khái nói một câu.

Lưu Gia nhìn chằm chằm vào Chúc Dương Châu, hắn nín một hơi và quát:

– Ngươi là tên vương bát đản!

Dứt lời, cổ hắn nghiêng sang một bên và chết đi.

Một kiếm này lực phá hoại quá đáng sợ, hắn là Trúc Nhân Cơ cũng không thể phong bế vết thương.

Mẹ nó, chuyện không liên quan đến ta!

Chúc Dương Châu vô cùng buồn bực, người cũng đã chết rồi, hiểu lầm này đương nhiên vĩnh viễn không có khả năng mở ra.

– Ngươi, là ngươi!

Đột nhiên hắn chỉ vào Lăng Hàn, nơi này cũng chỉ có ba người.

Lưu Gia không có khả năng tìm chết, mà không phải hắn hạ thủ, vậy thì chỉ còn lại có Lăng Hàn.

Đột nhiên hắn nghĩ tới và thốt lên, nhưng sau khi nói ra lời này, hắn cảm thấy tâm thần lạnh buốt.

Đối phương làm thế nào?

– Ngươi, ngươi, chẳng lẽ ngươi lại đột phá?

Hắn run giọng nói.

A, năng lực liên tưởng phong phú như thế?

Lăng Hàn bật cười, gật đầu nói:

– Không sai.

Khí tức của hắn ba động, hắn đã đạt đến Trúc Thiên Cơ.

Chúc Dương Châu giật mình nhưng trong lòng lại bình tĩnh.

Còn tốt, hắn cũng không yếu hơn đối thủ.

Nhưng mà khí tức Lăng Hàn lại ba động và đạt đến cấp độ Trúc Cực Cơ.

Cái, cái gì!

Chúc Dương Châu lập tức trợn mắt há hốc mồm, đôi mắt mở to như chuông đồng.

Lại đột phá?

Nhưng mà việc này còn chưa hết, khí tức của Lăng Hàn ba động thì tăng thêm một cấp độ.

Chúc Dương Châu trơ mắt nhìn Lăng Hàn từ Trúc Nhân Cơ tăng lên Hóa Linh cảnh, hắn đã hoàn toàn ngu xuẩn, chỉ biết há to miệng, hoàn toàn nói không ra lời.

– Chơi vui không?

Lăng Hàn cười cười vỗ vai Chúc Dương Châu.

– Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng!

Chúc Dương Châu phản ứng lại.

– Ngươi có là Thực Linh Thể, tu vi cũng không có khả năng tăng vọt như thế! Đúng rồi, ngươi nhất định đã tu luyện thuật mê hoặc gì đó mới làm cho ta thất thủ giết chết Lưu Gia.

– Ta chỉ cần thủ vững bản tâm, ngươi đừng mơ tưởng mê hoặc ta!

Hắn hét lớn một tiếng, huy kiếm tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười một tiếng, hắn duỗi hai ngón tay kẹp kiếm.

Chúc Dương Châu dùng sức lắc chuôi kiếm, hắn muốn dùng kiếm sắc bén cắt đứt ngón tay của Lăng Hàn.

Nhưng hắn dùng sức lại thấy thân kiếm đứt gãy.

Mẹ nó!

Kiếm gãy rồi?

Chúc Dương Châu không thể tưởng tượng nổi nhìn kiếm gãy.

Đương…

Mũi kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng giòn vang, hắn đã không còn nghe thấy.

Ân, hắn nhất định đã mang theo kiếm giả, nhất định là thế, ha ha!

– Chết!

Hắn ném kiếm và xuất quyền tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn tùy ý ném kiếm gãy, phốc, tia máu bắn ra ngoài.

Chúc Dương Châu kêu thảm, hắn bưng lấy cổ họng đứt gãy, chỉ gặp tay phải cũng bị bổ ra.

– Làm sao có thể! Làm sao có thể!

Hắn hoảng sợ nói ra, hoàn toàn không thể tin vào mình lại tàn phế.

– Ai, ta vốn muốn khiêm tốn, vì sao ngươi lại chọc ta?

Lăng Hàn lắc đầu.

– Ngươi đang tự tìm đường chết.

Ngươi khiêm tốn cái gì!

Mười ngày nửa tháng, ngươi từ Thông Mạch cảnh bước lên Tiên đồ, đây gọi là khiêm tốn?

Có khiêm tốn như ngươi sao?

– Ngươi là ai!

Chúc Dương Châu quát.

– Ngươi không cần biết rõ.

Lăng Hàn không có nói ra tên của mình, trên vùng đất này vô cùng có khả năng có A Hàm phật ngủ say, đây chính là Đại Đế, cho dù đang ngủ say hay đang dưỡng thương, nhưng Lăng Hàn cũng không muốn chủ quan.

Hắn xuất kiếm, Chúc Dương Châu bị chém thành hai đoạn, nhưng Lăng Hàn dùng hỏa diễm đốt Chúc Dương Châu thành tro tàn.

Hắn không có động tới thi thể Lưu Gia, bởi vì việc này cần điều tra, có thể phát hiện là Chúc Dương Châu hạ thủ, mà Chúc Dương Châu từ nay mất tích, khẳng định đã bỏ trốn.

Về phần tại sao Chúc Dương Châu muốn giết Lưu Gia, việc này cứ để người khác nghĩ, hắn lười biên cố sự.

Tốt, nên đi kiếm điểm tích lũy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK