Lăng Hàn ra tay, đấm ra một quyền, vô cùng tùy ý.
Biên Độ cười gằn, ngươi lại dám coi thường ta như vậy, chờ sau đó liền khóc đi.
- Ai!
Bên Bát viện, đã có thật nhiều người ai thán.
- Không cần để ở trong lòng, Lăng Hàn chỉ là học sinh vừa tiến vào, thua sư huynh lần trước không phải chuyện rất bình thường sao.
Người của viện khác dồn dập nói, dưới cái nhìn của bọn họ, tân sinh thua học sinh cũ không phải chuyện rất bình thường sao?
- Chúng ta không phải đang thở dài vì Lăng Hàn, mà là vì Biên Độ a!
Bát viện có người cười trộm nói.
- Hi vọng Biên sư huynh sẽ không bị thương quá nặng.
Phốc!
Người viện khác đều cười phun ra ngoài, ngươi đùa gì thế, hai người này ròng rã chênh lệch một cảnh giới nhỏ, coi như là Vương giả cấp ba thì đã làm sao, Biên Độ tốt xấu gì cũng là Vương giả cấp một.
Bát viện các ngươi thật biết dụ dỗ!
Biên Độ cũng nghe được những người kia nói chuyện, là lấy thần thức truyền lực, tốc độ mới rất nhanh, hắn không khỏi giận dữ, hai tay hóa trảo, tàn nhẫn tóm tới Lăng Hàn, quyết định muốn xé đi hai cánh tay của Lăng Hàn, để mọi người biết, tân sinh thứ nhất ở trước mặt học sinh cũ, đặc biệt là ở trước mặt hắn, căn bản không đáng chú ý.
Hắn, mới là tiêu điểm để muôn người chú ý.
Nắm đấm oanh đến, đường đường chính chính.
Biên Độ một trảo cắt qua, hắn muốn bẻ gẫy cánh tay này của Lăng Hàn.
Oành!
Nắm đấm đánh tới, Biên Độ kinh hãi đến biến sắc, công kích của mình ở trước mặt đối phương lại như giấy yếu đuối, một quyền tiến quân thần tốc, liền tới ngực của hắn.
Làm sao có khả năng?
Biên Độ kinh ngạc thốt lên, nhưng cả người bị oanh lên, như diều đứt dây.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người không nói gì.
Tuy rất nhiều học sinh cũ đều nghe nói qua Lăng Hàn thu được tân sinh luận võ thứ nhất lần này, cùng Cổ Đạo Nhất đại chiến càng đáng sợ, có người nói trình độ đạt đến Đại viên mãn, nhưng có người tin tưởng sao?
Không tận mắt nhìn, ai có thể tin tưởng hai người vừa bước vào Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị có thể nắm giữ sức chiến đấu của đại viên mãn?
Khẳng định là những học sinh mới kia chưa từng va chạm xã hội, khen ngợi lớn. Hơn nữa, cố sự luôn có gia công, nói không chắc lại truyền mấy năm, hai người này liền nắm giữ sức chiến đấu của Thánh Nhân cũng không nhất định.
Nhưng hiện tại, Lăng Hàn một quyền liền đánh ngã Biên Độ, cái này không phải là truyền thuyết, mà là mỗi người tận mắt thấy.
Ngất, tại sao tân sinh này đáng sợ như vậy!
Chẳng trách Lăng Hàn có thể trở thành gai nhọn của bát viện, nếu như bản thân không có thực lực mạnh mẽ, thì coi như có Nhậm Phi Vân giúp đỡ cũng toi công.
Nguyên bản tin tức truyền ra, mọi người đều cho rằng Lăng Hàn miễn ra oai phủ đầu hoàn toàn là bởi vì công lao của Nhậm Phi Vân, nhưng hiện tại đến xem, Nhậm Phi Vân xác thực không thể không kể công, nhưng bản thân Lăng Hàn cũng vô cùng tuyệt vời.
Người Bát viện mặt mũi sáng sủa, ngay cả học sinh cũ cũng không ngoại lệ, phóng tới hoàn cảnh lớn, bát viện chính là người một nhà, mũi thương đương nhiên phải nhất trí đối ngoại.
- Quá mạnh mẽ, vào học viện không mấy năm liền đánh bại Biên Độ xếp hạng thứ tám trong học sinh cũ lần trước.
- Ta thực sự không hiểu, thiên tài như vậy lại không được Đại Thánh thu làm đệ tử.
- Tê, vậy Cổ Đạo Nhất lại mạnh đến mức nào?
Tuy tân sinh thứ nhất khóa này là Lăng Hàn, nhưng bời vì Tinh Sa Đại Thánh thu Cổ Đạo Nhất làm đệ tử thân truyền, bực này chính là chiêu cáo thiên hạ, Lăng Hàn không bằng Cổ Đạo Nhất.
Mặc dù mọi người đều nhìn thấy Lăng Hàn phát uy, nhưng lâu dài tới nay, Thánh Nhân đại biểu thiên ý, loại quan niệm này đã thâm nhập lòng người, đặc biệt là một lời của Đại Thánh, như khuôn vàng thước ngọc.
Vì lẽ đó, tất cả mọi người đều cho rằng, Cổ Đạo Nhất càng mạnh hơn!
Tại sao Tinh Sa Đại Thánh muốn nhanh như vậy thu Cổ Đạo Nhất làm đồ đệ, không chính là vì đề chấn tự tin cho Cổ Đạo Nhất sao, sợ hắn thất bại hoàn toàn.
Cái hiệu quả này tốt đến kinh người, chí ít hiện tại mỗi học sinh đều cho rằng, Cổ Đạo Nhất càng mạnh hơn Lăng Hàn.
Đúng lúc này, chỉ thấy một chiếc tinh thuyền từ trên trời giáng xuống, vẫn không chờ tinh thuyền dừng lại, đã có một người từ phía trên nhảy xuống, trên người có thần quang chiếu rọi, phảng phất như thiên địa sinh dưỡng, trung tâm của vũ trụ.
Cổ Đạo Nhất, vạn cổ thiên kiêu, tuyệt thế Tiên thai!
Mới nói đến hắn, hắn liền đến, cũng thật là oan gia.
- Cổ Đạo Nhất!
- Tê, hắn cùng Lăng Hàn giao thủ mới qua bao lâu, thật giống như lại trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
- Không hổ là vạn cổ thiên kiêu, hiện tại được Đại Thánh tự mình chỉ điểm, thực lực tiến bộ xa không phải chúng ta có khả năng tưởng tượng.
- Ai, chênh lệch này chỉ có thể càng ngày càng lớn.
Những học sinh mới dồn dập lắc đầu, nguyên bản bọn họ còn tự tin bừng bừng, tin tưởng nhân định thắng thiên, dù sao mỗi người đều là Vương giả, nhưng hiện tại nhìn lại Cổ Đạo Nhất một chút, bọn họ đều bị đả kích lớn.
Có mấy người, thật không thể không phục.
Rất ít người không có đánh mất tự tin, mỗi người kia đều là Vương giả trong Vương giả, tỷ như Thiên Hạ Đệ Nhị, Long Hương Nguyệt, Hồng Ma,… mỗi một người đều nhìn chằm chằm Cổ Đạo Nhất, trong ánh mắt có chiến ý hừng hực.
Lăng Hàn ngược lại rất biết điều, hắn muốn cho Cổ Đạo Nhất tự mình phát hiện chiến xa bất phàm.
Tuy Cổ Đạo Nhất chỉ là tiểu cực vị, nhưng đứng chắp tay, Tiên thai toả ra hào quang màu xanh, ngay cả các bá chủ cũng không dám coi thường. Còn nữa, đây chính là thân đồ thứ mười của Tinh Sa Đại Thánh, ai dám ở trước mặt hắn tự cao tự đại?
- Cổ sư đệ!
Rất nhiều người chào hỏi, cái này có khả năng cực cao là Thánh Nhân thứ mười, hiện tại không mau mau kéo quan hệ, ngày sau liền không với cao nổi.
Có điều trong này không có bá chủ, đám người Nhậm Phi Vân mỗi người cực kỳ tự kiêu, há có thể nịnh bợ một tên tiểu sư đệ.
Cổ Đạo Nhất hoàn toàn không coi là chuyện to tát, ánh mắt chỉ dừng lại ở trên người Lăng Hàn lâu hơn một chút, liền lập tức thu về. Hắn đánh giá chiếc chiến xa kia, còn có di thể ba con Phượng Vương ôm thành đoàn, trên mặt dần dần lộ ra kinh sợ.
Hắn là ai? Tiên Vực Trảm Trần Lão tổ, nhãn lực tự nhiên là tiêu chuẩn nhất định.
Chân Phượng! Hơn nữa còn là Thánh Vương Cảnh!