Lăng Hàn tiến nhanh về phía trước, hắn đi tới trước mặt sứ giả Thanh Long Hoàng Triều.
Tên sứ giả kia vẫn nở nụ cười xem thường, vương triều này quá xuống dốc, cho đến bây giờ hắn không nhìn thấy một người có cảnh giới tương đương hắn, đương nhiên không tính Trần Phong Viêm trong đó, hắn là gia hỏa trốn ra khỏi lồng giam, ở trong đó phong ấn bao nhiêu người, bao nhiêu cường giả, kỳ thật hắn cũng không biết gì cả.
Nhưng hắn không sợ Trần Phong Viêm, lần này hắn đại biểu cho Thanh Long Hoàng Triều đến đây, cho dù là một Trúc Cực Cơ nho nhỏ thì như thế nào, ai dám động đến hắn?
Động đến hắn chính là bất kính với Thanh Long Hoàng Triều, sẽ dẫn tới đại năng Hoàng Triều xuất thủ san bằng Huyền Bắc quốc.
Hơn nữa trừ Trần Phong Viêm ra, còn ai là đối thủ của hắn chứ?
Lăng Hàn đã đến gần, hắn vươn tay.
A!
Tất cả mọi người không tin vào mắt mình, ngươi sẽ không tát người ta đấy chứ?
Nói thật, bọn họ cũng nghĩ như thế nhưng thứ nhất không có thực lực, thứ hai cho dù có thực lực cũng không dám, người ta chính là sứ giả Thanh Long Hoàng Triều, đánh người ta sẽ xảy ra đại sự.
- Lớn mật!
Sứ giả Thanh Long Hoàng Triều giận dữ, đừng nói Lăng Hàn còn không có đánh tới, cho dù đối phương đứng trước mặt mình, làm ra tư thế như vậy cũng đủ làm hắn tức giận.
Có hiểu quy củ hay không?
Ta chính là sứ giả vào triều.
- Ta đánh tên vương bát đản ngươi đấy!
Lăng Hàn nói, hắn tát mạnh một cái.
Hắn không tát một cách đột ngột, mà là tỏ thái độ rõ ràng, ta muốn tát ngươi, tát đường đường chính chính.
Đúng là như thế, sứ giả Thanh Long Hoàng Triều giận không kiềm được, ngươi còn dám tát?
- Muốn chết!
Hắn cười lạnh, thật sự ngu không ai bằng, cho rằng mình là đế đô song kiêu thì có thể không xem ai ra gì?
Đây là tinh thể lạc hậu nguyên thủy, võ đạo vừa mới hưng thịnh, có thiên tài gì chứ?
Người cao nhất trong đám người lùn, ngươi có thể cho rằng mình cao hơn người khác một đầu?
Hắn cũng xuất thủ tát vào mặt Lăng Hàn.
Hắn muốn đánh chết Lăng Hàn.
Bốp, bàn tay tát tới không thể ngăn cản.
Sứ giả Thanh Long Hoàng Triều bị đánh bay, bốp, hắn ngã xuống đất và phun máu tươi.
Trời ơi, tất cả mọi người hít khí lạnh, đánh sứ giả là chuyện lớn đấy.
- Tốt, tốt, tốt!
Tên sứ giả kia xoay người đứng lên, khóe miệng chảy máu, hắn tức giận chỉ vào Lăng Hàn, sau đó lại chỉ vào những người khác, nói:
- Các ngươi xong rồi, các ngươi đều xong đời rồi, tất cả mọi người đều phải chết, đều phải chết!
Lăng Hàn xùy một tiếng:
- Ngươi còn chưa tiếp thu giáo huấn sao?
Hắn sải bước đi tới, bốp bốp bốp, hắn liên tục tát vào mặt sứ giả.
Quần thần, bao quát những hoàng tử kia cũng trợn tròn mắt, dù ngươi muốn chết cũng không nên kéo bọn họ chết chung.
Tại sao bệ hạ không ngăn cản?
Đương nhiên là xuất khí sảng khoái rồi, nhưng cũng nên suy nghĩ một chút, không thể góp cả tính mạng của mình vào.
Bệ hạ không tiện khuyên can sao?
Ngươi xem, người ta phách lối, bệ hạ cũng không tiện trực tiếp xuất thủ, tránh người khác cười nhạo Huyền Bắc quốc không người, Lăng Hàn đứng ra kiếm mặt mũi thay Huyền Bắc quốc, hắn đã có công, có công, bệ hạ sẽ quở trách sao?
Đã hiểu.
Có một ít thần tử cảm thấy mình mò ra khó xử của Trần Phong Viêm, cho rằng đây là cơ hội vuốt mông ngựa tốt.
- Lăng Hàn, đủ rồi, mau mau dừng tay!
Bọn họ cùng kêu lên, bệ hạ không tiện mở miệng, tự nhiên chỉ có thể do bọn họ lên tiếng.
Lăng Hàn làm như không nghe thấy bọn họ nói gì, hắn vẫn đánh sứ giả Thanh Long Hoàng Triều.
Hắn không có chút xíu hảo cảm nào với người nhà họ Mạnh, trước đó hắn tranh đoạt cơ duyên Phật tộc với Mạnh Dương Thành, lại thêm tội ác của Thanh Long Hoàng Triều trên Thiên Hải tinh, Hầu ca bị giam hơn hai nghìn năm, chuyện này đã quyết định Lăng Hàn sẽ đứng ở mặt đối lập với Thanh Long Hoàng Triều.
Hôm nay đánh tên sứ giả trước, thu chút tiền lãi.
- Lăng Hàn, ngươi điên rồi!
- Mau dừng tay!
Quần thần đều kêu to, cho dù là mấy hoàng tử cũng muốn xông lên, nhưng Trần Phong Viêm từ đầu đến cuối không lên tiếng, những người khác làm sao có lá gan như Lăng Hàn, có thể tùy tiện đánh sứ giả trong hoàng cung?
Tên sứ giả kia đã biết quyết tâm của Lăng Hàn, mặc dù nội tâm vô cùng tức giận nhưng hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
- Biết mình sai ở điểm nào không?
Lăng Hàn hỏi.
Chính mình không có sai!
Người sứ giả kia nói thầm trong lòng nhưng sao dám bướng bỉnh trước mặt Lăng Hàn, vội vàng nói:
- Ta không nên không đúng mực trước mặt Huyền Bắc Vương.
Lăng Hàn vỗ vỗ đầu đối phương:
- Ngươi còn biết chừng mực sao?
Người sứ giả kia nói thầm một câu, đây là vùng đất nguyên thủy, nhưng đối mặt với Thanh Long Hoàng Triều như mặt trời ban trưa thì thế nào? Nếu không phải Ảnh Nguyệt Hoàng Triều xâm lấn, Hoàng Triều không thể không xuất động sứ giả chiêu hàng, bằng không, Thanh Long Hoàng Triều đã trực tiếp phái cường giả và quân đội tiêu diệt tinh cầu này.
- Ta biết sai rồi.
Hắn đã học ngoan ngoãn.
Chờ trở lại Thanh Long Hoàng Triều, hắn nhất định sẽ thêm mắm thêm muối một hồi, khi đó trong triều sẽ phái cường giả tới tiêu diệt Huyền Bắc quốc.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Có phải ngươi đang suy nghĩ sau khi trở về nhất định sẽ nói chuyện này quá lên gấp trăm lần, sau đó mời cường giả đến diệt chúng ta?
Mọi người nghe xong đều hận không thể xông lên đánh Lăng Hàn.
Ngươi đang dạy đối phương làm việc hay sao?
Tên sứ giả kia vội vàng lắc đầu, nói:
- Làm sao có thể, không có khả năng!
Hắn nói chuyện rất hiên ngang lẫm liệt.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Nói cũng không sao, nhưng ngươi chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ, cho dù ủy khuất thì như thế nào, ai sẽ đặt ngươi trong lòng? Huyền Bắc quốc chúng ta là đại trung thần của Thanh Long Hoàng Triều, ngươi cảm thấy Thanh Long Hoàng Triều sẽ vung đồ đao với đại trung thần sao?
- Đồ đần, Thanh Long Hoàng Triều nhiều người như vậy, vì cái gì phái ngươi tới đây, trong lòng ngươi không nghĩ một chút sao?
Nội tâm sứ giả chấn động, đúng vậy, tại sao phái hắn đến đây?
Hắn chỉ là một Trúc Cực Cơ nho nhỏ, đặt trong tinh không còn không bằng cái rắm, ai sẽ đặt hắn vào trong mắt?
Hắn cũng bị Lăng Hàn đánh tỉnh táo hơn trước, sở dĩ Thanh Long Hoàng Triều phái hắn tới, nguyên nhân là do tiền tuyến căng thẳng nên không thể phái cường giả đến, dù sao nội bộ Thanh Long Hoàng Triều mâu thuẫn rất lớn, rất nhiều thế lực lớn đã không nghe lời, còn nữa, Thanh Long Hoàng Triều cho rằng mình là thượng quốc, vô cùng xem thường Thiên Hải tinh, sẽ không cần phái cường giả tới.
Một đám tù phạm mà thôi, ta không có phát binh diệt các ngươi, mà là bảo các ngươi quy hàng, các ngươi phải cảm kích khóc rống lên, còn muốn thế nào?
Tên sứ giả kia triệt để mất đi ngạo khí, hiện tại tiền tuyến căng thẳng, đang cần Hóa Linh Chân Quân như Trần Phong Viêm giúp sức, hắn tính là cái gì?
Lăng Hàn lúc này mới cười một tiếng, cũng ném sứ giả về ghế, hắn ôm quyền với Trần Phong Viêm:
- Bái kiến bệ hạ.
Trần Phong Viêm cũng rung động đứng lên, khốn kiếp, hắn mới bị Hầu thúc đánh một trận, khiển trách hắn bất kính trưởng bối, đánh hắn hoài nghi nhân sinh, hiện tại Lăng Hàn lại hành lễ với hắn, sẽ tổn thọ hắn đấy.
Hầu thúc đâu, Hầu thúc có ở đây không?
Hắn dò xét bốn phía, trái tim đập thình thịch.
Quần thần kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tên sứ giả kia vẫn nở nụ cười xem thường, vương triều này quá xuống dốc, cho đến bây giờ hắn không nhìn thấy một người có cảnh giới tương đương hắn, đương nhiên không tính Trần Phong Viêm trong đó, hắn là gia hỏa trốn ra khỏi lồng giam, ở trong đó phong ấn bao nhiêu người, bao nhiêu cường giả, kỳ thật hắn cũng không biết gì cả.
Nhưng hắn không sợ Trần Phong Viêm, lần này hắn đại biểu cho Thanh Long Hoàng Triều đến đây, cho dù là một Trúc Cực Cơ nho nhỏ thì như thế nào, ai dám động đến hắn?
Động đến hắn chính là bất kính với Thanh Long Hoàng Triều, sẽ dẫn tới đại năng Hoàng Triều xuất thủ san bằng Huyền Bắc quốc.
Hơn nữa trừ Trần Phong Viêm ra, còn ai là đối thủ của hắn chứ?
Lăng Hàn đã đến gần, hắn vươn tay.
A!
Tất cả mọi người không tin vào mắt mình, ngươi sẽ không tát người ta đấy chứ?
Nói thật, bọn họ cũng nghĩ như thế nhưng thứ nhất không có thực lực, thứ hai cho dù có thực lực cũng không dám, người ta chính là sứ giả Thanh Long Hoàng Triều, đánh người ta sẽ xảy ra đại sự.
- Lớn mật!
Sứ giả Thanh Long Hoàng Triều giận dữ, đừng nói Lăng Hàn còn không có đánh tới, cho dù đối phương đứng trước mặt mình, làm ra tư thế như vậy cũng đủ làm hắn tức giận.
Có hiểu quy củ hay không?
Ta chính là sứ giả vào triều.
- Ta đánh tên vương bát đản ngươi đấy!
Lăng Hàn nói, hắn tát mạnh một cái.
Hắn không tát một cách đột ngột, mà là tỏ thái độ rõ ràng, ta muốn tát ngươi, tát đường đường chính chính.
Đúng là như thế, sứ giả Thanh Long Hoàng Triều giận không kiềm được, ngươi còn dám tát?
- Muốn chết!
Hắn cười lạnh, thật sự ngu không ai bằng, cho rằng mình là đế đô song kiêu thì có thể không xem ai ra gì?
Đây là tinh thể lạc hậu nguyên thủy, võ đạo vừa mới hưng thịnh, có thiên tài gì chứ?
Người cao nhất trong đám người lùn, ngươi có thể cho rằng mình cao hơn người khác một đầu?
Hắn cũng xuất thủ tát vào mặt Lăng Hàn.
Hắn muốn đánh chết Lăng Hàn.
Bốp, bàn tay tát tới không thể ngăn cản.
Sứ giả Thanh Long Hoàng Triều bị đánh bay, bốp, hắn ngã xuống đất và phun máu tươi.
Trời ơi, tất cả mọi người hít khí lạnh, đánh sứ giả là chuyện lớn đấy.
- Tốt, tốt, tốt!
Tên sứ giả kia xoay người đứng lên, khóe miệng chảy máu, hắn tức giận chỉ vào Lăng Hàn, sau đó lại chỉ vào những người khác, nói:
- Các ngươi xong rồi, các ngươi đều xong đời rồi, tất cả mọi người đều phải chết, đều phải chết!
Lăng Hàn xùy một tiếng:
- Ngươi còn chưa tiếp thu giáo huấn sao?
Hắn sải bước đi tới, bốp bốp bốp, hắn liên tục tát vào mặt sứ giả.
Quần thần, bao quát những hoàng tử kia cũng trợn tròn mắt, dù ngươi muốn chết cũng không nên kéo bọn họ chết chung.
Tại sao bệ hạ không ngăn cản?
Đương nhiên là xuất khí sảng khoái rồi, nhưng cũng nên suy nghĩ một chút, không thể góp cả tính mạng của mình vào.
Bệ hạ không tiện khuyên can sao?
Ngươi xem, người ta phách lối, bệ hạ cũng không tiện trực tiếp xuất thủ, tránh người khác cười nhạo Huyền Bắc quốc không người, Lăng Hàn đứng ra kiếm mặt mũi thay Huyền Bắc quốc, hắn đã có công, có công, bệ hạ sẽ quở trách sao?
Đã hiểu.
Có một ít thần tử cảm thấy mình mò ra khó xử của Trần Phong Viêm, cho rằng đây là cơ hội vuốt mông ngựa tốt.
- Lăng Hàn, đủ rồi, mau mau dừng tay!
Bọn họ cùng kêu lên, bệ hạ không tiện mở miệng, tự nhiên chỉ có thể do bọn họ lên tiếng.
Lăng Hàn làm như không nghe thấy bọn họ nói gì, hắn vẫn đánh sứ giả Thanh Long Hoàng Triều.
Hắn không có chút xíu hảo cảm nào với người nhà họ Mạnh, trước đó hắn tranh đoạt cơ duyên Phật tộc với Mạnh Dương Thành, lại thêm tội ác của Thanh Long Hoàng Triều trên Thiên Hải tinh, Hầu ca bị giam hơn hai nghìn năm, chuyện này đã quyết định Lăng Hàn sẽ đứng ở mặt đối lập với Thanh Long Hoàng Triều.
Hôm nay đánh tên sứ giả trước, thu chút tiền lãi.
- Lăng Hàn, ngươi điên rồi!
- Mau dừng tay!
Quần thần đều kêu to, cho dù là mấy hoàng tử cũng muốn xông lên, nhưng Trần Phong Viêm từ đầu đến cuối không lên tiếng, những người khác làm sao có lá gan như Lăng Hàn, có thể tùy tiện đánh sứ giả trong hoàng cung?
Tên sứ giả kia đã biết quyết tâm của Lăng Hàn, mặc dù nội tâm vô cùng tức giận nhưng hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
- Biết mình sai ở điểm nào không?
Lăng Hàn hỏi.
Chính mình không có sai!
Người sứ giả kia nói thầm trong lòng nhưng sao dám bướng bỉnh trước mặt Lăng Hàn, vội vàng nói:
- Ta không nên không đúng mực trước mặt Huyền Bắc Vương.
Lăng Hàn vỗ vỗ đầu đối phương:
- Ngươi còn biết chừng mực sao?
Người sứ giả kia nói thầm một câu, đây là vùng đất nguyên thủy, nhưng đối mặt với Thanh Long Hoàng Triều như mặt trời ban trưa thì thế nào? Nếu không phải Ảnh Nguyệt Hoàng Triều xâm lấn, Hoàng Triều không thể không xuất động sứ giả chiêu hàng, bằng không, Thanh Long Hoàng Triều đã trực tiếp phái cường giả và quân đội tiêu diệt tinh cầu này.
- Ta biết sai rồi.
Hắn đã học ngoan ngoãn.
Chờ trở lại Thanh Long Hoàng Triều, hắn nhất định sẽ thêm mắm thêm muối một hồi, khi đó trong triều sẽ phái cường giả tới tiêu diệt Huyền Bắc quốc.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Có phải ngươi đang suy nghĩ sau khi trở về nhất định sẽ nói chuyện này quá lên gấp trăm lần, sau đó mời cường giả đến diệt chúng ta?
Mọi người nghe xong đều hận không thể xông lên đánh Lăng Hàn.
Ngươi đang dạy đối phương làm việc hay sao?
Tên sứ giả kia vội vàng lắc đầu, nói:
- Làm sao có thể, không có khả năng!
Hắn nói chuyện rất hiên ngang lẫm liệt.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Nói cũng không sao, nhưng ngươi chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ, cho dù ủy khuất thì như thế nào, ai sẽ đặt ngươi trong lòng? Huyền Bắc quốc chúng ta là đại trung thần của Thanh Long Hoàng Triều, ngươi cảm thấy Thanh Long Hoàng Triều sẽ vung đồ đao với đại trung thần sao?
- Đồ đần, Thanh Long Hoàng Triều nhiều người như vậy, vì cái gì phái ngươi tới đây, trong lòng ngươi không nghĩ một chút sao?
Nội tâm sứ giả chấn động, đúng vậy, tại sao phái hắn đến đây?
Hắn chỉ là một Trúc Cực Cơ nho nhỏ, đặt trong tinh không còn không bằng cái rắm, ai sẽ đặt hắn vào trong mắt?
Hắn cũng bị Lăng Hàn đánh tỉnh táo hơn trước, sở dĩ Thanh Long Hoàng Triều phái hắn tới, nguyên nhân là do tiền tuyến căng thẳng nên không thể phái cường giả đến, dù sao nội bộ Thanh Long Hoàng Triều mâu thuẫn rất lớn, rất nhiều thế lực lớn đã không nghe lời, còn nữa, Thanh Long Hoàng Triều cho rằng mình là thượng quốc, vô cùng xem thường Thiên Hải tinh, sẽ không cần phái cường giả tới.
Một đám tù phạm mà thôi, ta không có phát binh diệt các ngươi, mà là bảo các ngươi quy hàng, các ngươi phải cảm kích khóc rống lên, còn muốn thế nào?
Tên sứ giả kia triệt để mất đi ngạo khí, hiện tại tiền tuyến căng thẳng, đang cần Hóa Linh Chân Quân như Trần Phong Viêm giúp sức, hắn tính là cái gì?
Lăng Hàn lúc này mới cười một tiếng, cũng ném sứ giả về ghế, hắn ôm quyền với Trần Phong Viêm:
- Bái kiến bệ hạ.
Trần Phong Viêm cũng rung động đứng lên, khốn kiếp, hắn mới bị Hầu thúc đánh một trận, khiển trách hắn bất kính trưởng bối, đánh hắn hoài nghi nhân sinh, hiện tại Lăng Hàn lại hành lễ với hắn, sẽ tổn thọ hắn đấy.
Hầu thúc đâu, Hầu thúc có ở đây không?
Hắn dò xét bốn phía, trái tim đập thình thịch.
Quần thần kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?