Thiên Đạo Hỏa quét qua, đạo kiếm bị luyện hóa dung hợp, nhưng uy lực của phù binh quá khủng bố, thần kiếm huyễn hóa đã bị Thiên Đạo Hỏa thiêu đốt.
Chuyện này…
Tất cả mọi người trố mắt, bọn họ không thể tin vào hai mắt của mình.
Bọn họ biết rõ uy lực phù binh của Phong Kế Hành khủng bố cỡ nào, vào thời điểm thần kiếm hiển hóa ra, bọn họ có cảm giác thân thể như vỡ nát.
Đại chiêu như vậy bị một đạo hỏa diễm của Lăng Hàn thiêu đốt.
Ai có thể tin tưởng?
Phong Kế Hành không thể tiếp nhận được, hắn ngơ ngác nhìn Lăng Hàn, ánh mắt của hắn cực kỳ cổ quái.
Lăng Hàn cười nói:
- Còn có đại chiêu gì không, đến đây, ta phụng bồi!
Hắn còn có bốn đạo Thiên Đạo Hỏa, hắn không tin Phong Kế Hành còn bốn từ phù binh.
Phong Kế Hành cắn răng, cơ bắp trên mặt co giật, hắn lại không phản bác được.
Thiên tài giống như hắn, từ trước đến nay đều vượt cấp chiến đấu, nhưng bây giờ lại bị người yếu hơn một đại cảnh giới đánh bại, hắn làm sao chịu nổi? Lòng tự trọng của hắn đã rơi xuống đất, khó chịu không cách nào hình dung.
Vì cái gì?
Vì sao lại có biến thái như thế?
Lão thiên gia bị mù mắt hay sao, tại sao lại có Chú Đỉnh cảnh biến thái như vậy xuất thế?
Lăng Hàn thét dài một tiếng, hắn lao lên giết Phong Kế Hành, hắn xuất ra hai quyền.
Phong Kế Hành vội vàng chống đỡ, song phương ngươi tới ta đi, trong tình huống không vận dụng đại chiêu, Phong Kế Hành không thua gì Lăng Hàn, nhưng chỉ cần Lăng Hàn sử dụng sát khí xung kích, Phong Kế Hành sẽ không địch lại.
Vấn đề là, Lăng Hàn còn có Tiên Đỉnh duy nhất, có thể hấp thu tất cả công kích dưới lục trọng thiên, việc này quá kinh khủng, cho dù Lăng Hàn đứng cho Phong Kế Hành oanh kích, Phong Kế Hành đánh tới thổ huyết thì Lăng Hàn vẫn điềm nhiên như không có việc gì.
Nói cách khác, Lăng Hàn trời sinh đã đứng ở thế bất bại, bảo Phong Kế Hành đánh như thế nào?
Hắn còn ý chí chiến đấu hay sao?
Một lát sau, Lăng Hàn giơ một tay lên, ầm, một tia chớp xuất hiện, ba, Phong Kế Hành bị đánh nổ tung.
Hắn lại sử dụng Thế Tử phù.
Phong Kế Hành không dám ham chiến, tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị Lăng Hàn tiêu hao hết Thế Tử phù, cuối cùng hắn khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng Lăng Hàn làm sao có thể thả hắn rời đi?
Hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai truy kích Phong Kế Hành, sát khí xung kích ập tới, thân thể Phong Kế Hành dừng lại.
Trước kia tốc độ của Phong Kế Hành còn nhanh hơn Lăng Hàn, bởi vì hắn chiếm ưu thế sức mạnh, mặc kệ thân pháp tệ cỡ nào, chỉ cần có đủ lực lượng sẽ tăng tốc cực nhanh.
Hiện tại lực lượng của hai người tương đương nhau, nắm giữ thân pháp không kém nhau nhiều, như vậy Phong Kế Hành có khả năng vứt bỏ Lăng Hàn hay sao?
Đó là việc không thể nào.
Sau khi đánh vài chiêu, Lăng Hàn sử dụng Yêu Hầu quyền kết hợp với thần thú trong Tiên Đỉnh công kích, Phong Kế Hành lại tiêu tốn một lần Thế Tử phù.
Rốt cuộc Phong Kế Hành không còn tâm tính cầu may, hắ trực tiếp bóp nát lệnh bài, bằng không hắn sẽ bị Lăng Hàn đánh chết.
Ngược lại, hắn đã vớt rất nhiều chỗ tốt, hiện tại rời đi cũng không lỗ.
Xèo, một vệt ánh sáng bao phủ, Phong Kế Hành lập tức biến mất không còn tăm tích.
Tất cả mọi người mở to mắt, bọn họ nhìn thấy cái gì, đường đường Phong Kế Hành, đệ nhất nhân trong Chú Đỉnh tại Bắc Thiên vực, hiện tại đã bước vào Sinh Đan nhưng lại bị một tên Chú Đỉnh giết đến mức bóp nát lệnh bài chạy ra khỏi bí cảnh?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có ai dám tin hay không?
Lăng Hàn xoay người lại, hắn nhìn sang đám người.
- Lăng huynh, ngươi bây giờ không thẹn là Chú Đỉnh đệ nhất nhân, không phải tại Bắc Thiên vực, mà là toàn bộ thiên hạ.
Tống Lam nói ra, mắt phượng phát sáng.
Nam nhân thích mỹ nữ, mỹ nữ yêu anh hùng, nam tử tuấn kiệt như Lăng Hàn, có nữ tử nào không sinh lòng ái mộ?
Cho dù thứ chín Tuyệt Sắc bảng cũng như thế, sau khi nhìn thấy trận chiến này, nội tâm của nàng cũng rung động.
- Bình thường thôi.
Lăng Hàn thuận miệng nói ra.
Hắn cũng không có trang bức, bởi vì hắn cho rằng yêu nghiệt như Thủy Nhất, Vạn Đạo có khả năng tu thành Thập Đỉnh, nhưng bọn họ có thể hợp nhất Thập Đỉnh hay không thì không nhất định.
Cho nên, hắn tự tin đánh nhau cùng cấp sẽ không thua bất cứ kẻ nào, không phải hắn cuồng vọng, mà là hắn có thực lực như thế.
Yêu nghiệt còn khiêm tốn, việc này càng làm mỹ nữ động tâm, cho dù là thánh nữ Phật tộc như Cát Tường Thiên cũng chủ động nói chuyện với Lăng Hàn, càng có ý định dẫn Lăng Hàn vào Phật môn.
Chuyện này không cần bàn lại.
Lăng Hàn tìm hiểu tình huống của mọi người, hơn nửa năm qua, liên quan đã càn quét gần như toàn bộ Thâm Uyên, hiện tại bọn họ chuẩn bị rời đi.
Nguyên vực còn có ì bí cảnh, di tích cổ gì có thể thăm dò sao?
Dường như không còn.
Cho nên, lần này Phong Kế Hành gọi mọi người tới, kỳ thật chính là muốn thương nghị thời điểm quay về.
Trên thực tế, sau khi tiến vào Bạch Liên bí cảnh, bọn họ đã không còn đường lui, muốn rời khỏi chỉ có một biện pháp, đó chính là bóp nát lệnh bài.
- Ở chỗ này, tốc độ tu luyện mỗi người đều rất nhanh, cho dù là lão quái Chân Ngã cảnh, bọn họ chỉ mất năm mươi năm là đạt tới cảnh giới như vậy. Bởi vì thiên địa nơi này bị ước thúc đặc thù, có thể gia tăng tốc độ tu hành của võ giả.
- Nhưng làm thế tạo thành di chứng rất lớn, mặc dù gia tăng tốc độ tu hành cực nhanh, chúng ta vẫn hao hết sức sống.
- Chúng ta ở nơi này hơn một năm, tu vi của mọi người tăng lên rất nhanh, nhưng thọ nguyên của ta giảm bớt rất nhiều, mất chí ít một phần trăm.
Một phần trăm đấy, đối với Sinh Đan cảnh mà nói, đây chính là bốn mươi năm thọ nguyên.
Lăng Hàn gật đầu, đây chính là vấn đề lớn, tu vi tăng lên quá nhanh mà không cần trả giá?
Vì cái gì người nơi này chỉ có thể tu đến Chân Ngã cảnh?
Kỳ thật nơi này cũng có truyền thừa cao cấp, cũng có thiên tài, nhưng lại không thể tu thành cường giả Chân Quân, Giáo Chủ, chính là vì sinh mệnh bản nguyên tiêu hao quá nhiều, cho nên Chân Ngã cảnh chính là cuối cùng.
Đám người bọn họ ở lại nơi này quá lâu, bản nguyên của bọn họ bị ảnh hưởng, cho dù sau khi rời đi cũng bị hạn chế ở cảnh giới nào đó, không có khả năng tăng lên.
Cho nên, Bạch Liên bí cảnh mở ra, nó duy trì lâu nhất là ba năm.
- Chúng ta quyết định càn quét bầy kiến sau cùng sẽ rời khỏi bí cảnh.
Tống Lam nói với Lăng Hàn.
Đúng lúc này, đám người gần như cảm ứng có người tới, bọn họ đều ngậm miệng lại.
Qua một lúc, có một thanh niên đi tới, hắn cười nói với mọi người:
- Các vị, các lão tổ triệu kiến, thương nghị chuyện càn quét tổ kiến.
Đây là người thổ dân, tuổi còn trẻ đã là Sinh Đan, đặt ở bên ngoài hắn là thiên tài khó lường, nhưng thiên tài như thế dùng thọ nguyên trao đổi, tiềm lực có hạn.
- Lăng huynh, cùng đi thôi.
Tống Lam mời Lăng Hàn.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn gật đầu:
- Tốt, đi xem tình huống một chút.
Hắn cũng có hứng thú với dịch kiến chúa, với lực một mình hắn, hắn khó đạt được.
Mọi người quay lại và tụ tập tại một khu đất trống, nơi này đã tụ tập rất nhiều người, trừ những người đến từ bên ngoài, cường giả thổ dân cũng xuất hiện, càng có năm lão quái Chân Ngã cảnh.
Chuyện này…
Tất cả mọi người trố mắt, bọn họ không thể tin vào hai mắt của mình.
Bọn họ biết rõ uy lực phù binh của Phong Kế Hành khủng bố cỡ nào, vào thời điểm thần kiếm hiển hóa ra, bọn họ có cảm giác thân thể như vỡ nát.
Đại chiêu như vậy bị một đạo hỏa diễm của Lăng Hàn thiêu đốt.
Ai có thể tin tưởng?
Phong Kế Hành không thể tiếp nhận được, hắn ngơ ngác nhìn Lăng Hàn, ánh mắt của hắn cực kỳ cổ quái.
Lăng Hàn cười nói:
- Còn có đại chiêu gì không, đến đây, ta phụng bồi!
Hắn còn có bốn đạo Thiên Đạo Hỏa, hắn không tin Phong Kế Hành còn bốn từ phù binh.
Phong Kế Hành cắn răng, cơ bắp trên mặt co giật, hắn lại không phản bác được.
Thiên tài giống như hắn, từ trước đến nay đều vượt cấp chiến đấu, nhưng bây giờ lại bị người yếu hơn một đại cảnh giới đánh bại, hắn làm sao chịu nổi? Lòng tự trọng của hắn đã rơi xuống đất, khó chịu không cách nào hình dung.
Vì cái gì?
Vì sao lại có biến thái như thế?
Lão thiên gia bị mù mắt hay sao, tại sao lại có Chú Đỉnh cảnh biến thái như vậy xuất thế?
Lăng Hàn thét dài một tiếng, hắn lao lên giết Phong Kế Hành, hắn xuất ra hai quyền.
Phong Kế Hành vội vàng chống đỡ, song phương ngươi tới ta đi, trong tình huống không vận dụng đại chiêu, Phong Kế Hành không thua gì Lăng Hàn, nhưng chỉ cần Lăng Hàn sử dụng sát khí xung kích, Phong Kế Hành sẽ không địch lại.
Vấn đề là, Lăng Hàn còn có Tiên Đỉnh duy nhất, có thể hấp thu tất cả công kích dưới lục trọng thiên, việc này quá kinh khủng, cho dù Lăng Hàn đứng cho Phong Kế Hành oanh kích, Phong Kế Hành đánh tới thổ huyết thì Lăng Hàn vẫn điềm nhiên như không có việc gì.
Nói cách khác, Lăng Hàn trời sinh đã đứng ở thế bất bại, bảo Phong Kế Hành đánh như thế nào?
Hắn còn ý chí chiến đấu hay sao?
Một lát sau, Lăng Hàn giơ một tay lên, ầm, một tia chớp xuất hiện, ba, Phong Kế Hành bị đánh nổ tung.
Hắn lại sử dụng Thế Tử phù.
Phong Kế Hành không dám ham chiến, tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị Lăng Hàn tiêu hao hết Thế Tử phù, cuối cùng hắn khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng Lăng Hàn làm sao có thể thả hắn rời đi?
Hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai truy kích Phong Kế Hành, sát khí xung kích ập tới, thân thể Phong Kế Hành dừng lại.
Trước kia tốc độ của Phong Kế Hành còn nhanh hơn Lăng Hàn, bởi vì hắn chiếm ưu thế sức mạnh, mặc kệ thân pháp tệ cỡ nào, chỉ cần có đủ lực lượng sẽ tăng tốc cực nhanh.
Hiện tại lực lượng của hai người tương đương nhau, nắm giữ thân pháp không kém nhau nhiều, như vậy Phong Kế Hành có khả năng vứt bỏ Lăng Hàn hay sao?
Đó là việc không thể nào.
Sau khi đánh vài chiêu, Lăng Hàn sử dụng Yêu Hầu quyền kết hợp với thần thú trong Tiên Đỉnh công kích, Phong Kế Hành lại tiêu tốn một lần Thế Tử phù.
Rốt cuộc Phong Kế Hành không còn tâm tính cầu may, hắ trực tiếp bóp nát lệnh bài, bằng không hắn sẽ bị Lăng Hàn đánh chết.
Ngược lại, hắn đã vớt rất nhiều chỗ tốt, hiện tại rời đi cũng không lỗ.
Xèo, một vệt ánh sáng bao phủ, Phong Kế Hành lập tức biến mất không còn tăm tích.
Tất cả mọi người mở to mắt, bọn họ nhìn thấy cái gì, đường đường Phong Kế Hành, đệ nhất nhân trong Chú Đỉnh tại Bắc Thiên vực, hiện tại đã bước vào Sinh Đan nhưng lại bị một tên Chú Đỉnh giết đến mức bóp nát lệnh bài chạy ra khỏi bí cảnh?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có ai dám tin hay không?
Lăng Hàn xoay người lại, hắn nhìn sang đám người.
- Lăng huynh, ngươi bây giờ không thẹn là Chú Đỉnh đệ nhất nhân, không phải tại Bắc Thiên vực, mà là toàn bộ thiên hạ.
Tống Lam nói ra, mắt phượng phát sáng.
Nam nhân thích mỹ nữ, mỹ nữ yêu anh hùng, nam tử tuấn kiệt như Lăng Hàn, có nữ tử nào không sinh lòng ái mộ?
Cho dù thứ chín Tuyệt Sắc bảng cũng như thế, sau khi nhìn thấy trận chiến này, nội tâm của nàng cũng rung động.
- Bình thường thôi.
Lăng Hàn thuận miệng nói ra.
Hắn cũng không có trang bức, bởi vì hắn cho rằng yêu nghiệt như Thủy Nhất, Vạn Đạo có khả năng tu thành Thập Đỉnh, nhưng bọn họ có thể hợp nhất Thập Đỉnh hay không thì không nhất định.
Cho nên, hắn tự tin đánh nhau cùng cấp sẽ không thua bất cứ kẻ nào, không phải hắn cuồng vọng, mà là hắn có thực lực như thế.
Yêu nghiệt còn khiêm tốn, việc này càng làm mỹ nữ động tâm, cho dù là thánh nữ Phật tộc như Cát Tường Thiên cũng chủ động nói chuyện với Lăng Hàn, càng có ý định dẫn Lăng Hàn vào Phật môn.
Chuyện này không cần bàn lại.
Lăng Hàn tìm hiểu tình huống của mọi người, hơn nửa năm qua, liên quan đã càn quét gần như toàn bộ Thâm Uyên, hiện tại bọn họ chuẩn bị rời đi.
Nguyên vực còn có ì bí cảnh, di tích cổ gì có thể thăm dò sao?
Dường như không còn.
Cho nên, lần này Phong Kế Hành gọi mọi người tới, kỳ thật chính là muốn thương nghị thời điểm quay về.
Trên thực tế, sau khi tiến vào Bạch Liên bí cảnh, bọn họ đã không còn đường lui, muốn rời khỏi chỉ có một biện pháp, đó chính là bóp nát lệnh bài.
- Ở chỗ này, tốc độ tu luyện mỗi người đều rất nhanh, cho dù là lão quái Chân Ngã cảnh, bọn họ chỉ mất năm mươi năm là đạt tới cảnh giới như vậy. Bởi vì thiên địa nơi này bị ước thúc đặc thù, có thể gia tăng tốc độ tu hành của võ giả.
- Nhưng làm thế tạo thành di chứng rất lớn, mặc dù gia tăng tốc độ tu hành cực nhanh, chúng ta vẫn hao hết sức sống.
- Chúng ta ở nơi này hơn một năm, tu vi của mọi người tăng lên rất nhanh, nhưng thọ nguyên của ta giảm bớt rất nhiều, mất chí ít một phần trăm.
Một phần trăm đấy, đối với Sinh Đan cảnh mà nói, đây chính là bốn mươi năm thọ nguyên.
Lăng Hàn gật đầu, đây chính là vấn đề lớn, tu vi tăng lên quá nhanh mà không cần trả giá?
Vì cái gì người nơi này chỉ có thể tu đến Chân Ngã cảnh?
Kỳ thật nơi này cũng có truyền thừa cao cấp, cũng có thiên tài, nhưng lại không thể tu thành cường giả Chân Quân, Giáo Chủ, chính là vì sinh mệnh bản nguyên tiêu hao quá nhiều, cho nên Chân Ngã cảnh chính là cuối cùng.
Đám người bọn họ ở lại nơi này quá lâu, bản nguyên của bọn họ bị ảnh hưởng, cho dù sau khi rời đi cũng bị hạn chế ở cảnh giới nào đó, không có khả năng tăng lên.
Cho nên, Bạch Liên bí cảnh mở ra, nó duy trì lâu nhất là ba năm.
- Chúng ta quyết định càn quét bầy kiến sau cùng sẽ rời khỏi bí cảnh.
Tống Lam nói với Lăng Hàn.
Đúng lúc này, đám người gần như cảm ứng có người tới, bọn họ đều ngậm miệng lại.
Qua một lúc, có một thanh niên đi tới, hắn cười nói với mọi người:
- Các vị, các lão tổ triệu kiến, thương nghị chuyện càn quét tổ kiến.
Đây là người thổ dân, tuổi còn trẻ đã là Sinh Đan, đặt ở bên ngoài hắn là thiên tài khó lường, nhưng thiên tài như thế dùng thọ nguyên trao đổi, tiềm lực có hạn.
- Lăng huynh, cùng đi thôi.
Tống Lam mời Lăng Hàn.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn gật đầu:
- Tốt, đi xem tình huống một chút.
Hắn cũng có hứng thú với dịch kiến chúa, với lực một mình hắn, hắn khó đạt được.
Mọi người quay lại và tụ tập tại một khu đất trống, nơi này đã tụ tập rất nhiều người, trừ những người đến từ bên ngoài, cường giả thổ dân cũng xuất hiện, càng có năm lão quái Chân Ngã cảnh.