- Sao muộn như vậy mới trở về, nhớ chết Nữu!
Hổ Nữu nũng nịu nói.
- Sao muộn như vậy mới trở về, nhớ chết tiểu Tuyết!
Hách Liên Tầm Tuyết học theo răm rắp, thông minh thực sự là đáng lo, lại học tiểu nha đầu không đáng tin cậy nhất.
Chư Toàn Nhi thì mỉm cười dịu dàng, đã cất khăn che trên mặt, lộ ra dung mạo tuyệt lệ nhân gian. Nàng không giống Hách Liên Tầm Tuyết và Hổ Nữu, cũng không tranh sủng, mà đưa lên một chén trà thơm.
- Vẫn là Toàn Nhi tốt nhất.
Lăng Hàn khen ngợi nói.
- Hừ!
Hổ Nữu không vui, bĩu môi nói.
- Nữu cũng biết!
Nàng như một làn khói chạy, nghĩ đến cũng đúng đi pha trà.
Hách Liên Tầm Tuyết mờ mịt, không biết có phải nên theo Hổ Nữu đi, vẫn tiếp tục ở lại chỗ này lôi kéo góc áo của Lăng Hàn.
Chỉ một hồi, Hổ Nữu liền bưng một chén trà nóng lại, tiểu nha đầu làm việc quá vô căn cứ, vừa chạy nước trà vừa tràn ra ngoài. Nhưng nàng không để ý, lúc đi tới bên người Lăng Hàn, đùng, nàng để chén lên bàn, sau đó dương dương tự đắc nhìn Lăng Hàn, tựa hồ đang chờ Lăng Hàn tán thưởng.
Lăng Hàn vừa nhìn, ặc, một chén trà có ít nhất hai phần ba là lá trà. hắn cười ha ha nói:
- Hổ Nữu quả nhiên đại khí, người ta thả lá trà chỉ vài sợi, ngươi lại một chén.
Hổ Nữu cười lệch miệng, chỉ cần Lăng Hàn tán thưởng là tốt rồi, cái khác nàng không để ý.
Đợi đến trời tối người yên, Hổ Nữu và Hách Liên Tầm Tuyết đều đi nghỉ ngơi, tựa hồ cái này là đặc điểm của thể tu, càng thêm chú trọng dưỡng thân so với người tu nguyên lực, như người tu nguyên lực, kỳ thực có thể dựa vào đả tọa để thay thế giấc ngủ.
Lúc này Chư Toàn Nhi mới có cơ hội đơn độc ở chung với Lăng Hàn, nàng tựa ở trong lồng ngực hắn, chỉ cảm thấy nội tâm cực kỳ bình tĩnh, để nàng an lòng, yên tĩnh.
Đạt được đan dược của Lăng Hàn tặng, đạo thương của ân sư nàng đã khép lại, tuy vẫn còn có chút di chứng, nhưng thực lực trở lại Linh Anh Cảnh, ở Bắc Vực chính là cường giả tuyệt đỉnh.
Hiện tại nàng không còn lo lắng, chỉ còn dư lại một ý nghĩ, chính là ở cùng với nam nhân này, tư thủ vĩnh cửu.
Hai người nói chuyện với nhau, dần dần đều từ ánh mắt của đối phương nhìn ra nhiệt tình, không khỏi dính đến cùng một chỗ.
Lăng Hàn giở trò, lĩnh hội thân thể mềm mại, chỗ ngạo nhân của mỹ nhân tuyệt sắc này, mà Chư Toàn Nhi thì cực kỳ ngượng ngùng, đã nhắm hai mắt lại, chỉ từ trong mũi phát sinh thanh âm hừ hừ nhẹ nhàng, nhưng phảng phất đang cổ vũ Lăng Hàn.
Hắn đang muốn hôn môi của nàng, không khỏi nghĩ đến ông trời thần kỳ, tương tự là tuyệt sắc khuynh thành, nhưng Chư Toàn Nhi và Thiên Phượng Thần Nữ lại hoàn toàn khác nhau, một cái ôn nhu hiền thục, cái khác cao quý anh khí.
Nghĩ đến Thiên Phượng Thần Nữ, hắn như bị dội một chậu nước lạnh, nhất thời dục vọng lùi sạch sành sanh. Hắn chỉ ôm Chư Toàn Nhi, nhẹ nhàng vỗ về lưng đối phương, trong lòng chỉ còn dư lại nhớ nhung vô hạn.
Chư Toàn Nhi vô cùng ngoan ngoãn tựa ở trong ngực hắn, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim của Lăng Hàn.
...
Liên tiếp mấy ngày, Lăng Hàn đều ở trong Linh Bảo Các, tu luyện một chút, cùng mấy nữ chơi đùa một chút, cuộc sống gia đình trải qua rất thoải mái.
Nhưng luôn ở trong Linh Bảo Các cũng tẻ nhạt, ở dưới Hổ Nữu và Hách Liên Tầm Tuyết giựt giây, Lăng Hàn quyết định mang theo ba nữ đi dạo ở trong Thiên Bảo thành. Bọn họ ra Linh Bảo Các, đi lại ở trong thành thị cổ xưa này.
Đây là một toà cổ thành có lịch sử lâu đời, khắp nơi đều có thể cảm nhận được khí tức lịch sử, một viên ngói một viên gạch không ai không nắm giữ truyền thuyết xa xưa. Ngày đó, bọn họ chơi rất nhiều nơi, đến buổi tối, liền ở trong khách sạn bên cạnh hồ nước, hưởng thụ mỹ cảnh của buổi tối bên hồ.
Minh nguyệt, sao trời đều bắn ra diệu quang ở trên mặt hồ, đặc biệt mỹ lệ.
Bốn người Lăng Hàn ngồi ở bên hồ, vừa nướng đồ ăn, vừa thưởng thức mỹ cảnh.
- Thơm quá, thơm quá, cho ta một miếng!
Một thanh âm vang lên, chỉ thấy một thân hình mập mạp tròn vo xuất hiện, đưa tay chộp tới xâu thịt đang nướng, cũng không sợ nóng.
- Tên béo đáng chết, đây là của Nữu!
Hổ Nữu giận dữ, cướp đồ ăn chính là đại địch của nàng, liền đá tới một cước.
Chỉ là mặc dù người kia béo, nhưng là tên béo rất linh hoạt, thân hình uốn một cái, liền tránh qua một cước của Hổ Nữu, tay phải hầu như không có chịu ảnh hưởng, bắt được xâu thịt.
Hổ Nữu tức giận đến kêu to oa oa, xông lên quyền đấm cước đá.
Tên béo kia chỉ trốn mà không hoàn thủ, mặc cho tiểu nha đầu oanh kích, thân hình linh động đến cực điểm. Nhưng Hổ Nữu càng thêm linh hoạt, giao thủ chỉ mấy hiệp, hắn liền trúng một quyền, bị đánh vào bụng.
Cái bụng tròn vo của hắn lõm lại, nhưng thịt mỡ của hắn lại có thể làm bước đệm, khi lõm đến một nửa, sức mạnh của Hổ Nữu đã hoàn toàn biến mất, cái bụng của hắn lại bắn ra, nhất thời khôi phục nguyên trạng, còn như sóng nước lắc lư mấy lần.
Hổ Nữu còn muốn công kích, lại bị Lăng Hàn bắt được, nàng còn chưa nguôi giận, không ngừng nhìn tên kéo kia nhe răng.
Lăng Hàn cười cợt nói:
- Mã bàn tử, lại tới đây phát tài?
Mập mạp này đúng vậy Mã Đa Bảo.
Mã Đa Bảo đặt mông ngồi xuống, về mặt hình thể hắn và Ân Học Ương không kém bao nhiêu, vốn không nhìn thấy hai chân, vừa ngồi xuống thì như một viên cầu thả trên đất, thật làm cho người lo lắng có thể mất trọng tâm mà lăn đi hay không.
Hắn trước tiên ăn chuỗi thịt, sau đó lau mỡ nói:
- Hắc huynh đệ, quả đất tròn a, chỉ là sao mỗi lần gặp mặt người đều không giống nhau, chuyện gì thế này?
Giả ngu!
Lăng Hàn cũng không giải thích, mặc dù đối phương là cao nhân, bất luận hắn dịch dung trang điểm thế nào đối phương cũng có thể nhận ra. Hắn cười cợt nói:
- Tên béo đáng chết, ngươi sẽ không phải chuyên đến lừa gạt thịt của ta ăn chứ?
- Ai nói không phải?
Mã Đa Bảo cũng không khách khí, xoạt xoạt xoạt, lại đoạt mấy xâu thịt, để Hổ Nữu đau lòng đến độ muốn khóc, trợn mắt nhìn Mã Đa Bảo, chỉ cảm thấy tên mập mạp chết bầm này thực đáng ghét.
Lăng Hàn cười hì hì, lấy ra rượu ngon rót cho đối phương một chén nói:
- Đến, uống rượu.
- Khà khà, tửu lượng của Bảo Gia rất mạnh, ngươi muốn quá chén Bảo Gia lại thẩm vấn, là chuyện không thể nào!
Mã Đa Bảo nhìn thấu dụng ý của Lăng Hàn, nhưng vẫn cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nhất thời lông mày giãn ra, lớn tiếng nói.
- Rượu ngon! Rượu ngon!
Lúc này, hắn không có lại vòng vèo:
- Hắc huynh đệ, Bảo Gia dự định thành lập một thế lực, muốn mời ngươi gia nhập, được không?
Lăng Hàn cười hì hì nói:
- Hiện tại ta bị không ít người nhìn chằm chằm, ngươi không sợ mang phiền toái tới cho ngươi sao?
- Phiền toái gì, Bảo Gia một tay che trời, đều chặn cho ngươi!
Mã Đa Bảo không chút để ý nói.
Lăng Hàn không tỏ rõ ý kiến:
- Ngươi dự định thành lập thế lực gì, mục đích ra sao?
- Khai thiên!
---------------