Nhiếp Dương có địa vị không thấp trong đám con nhà giàu, nên gã muốn làm người giám định thì những người khác rất tin phục.
Nhưng trong mắt Lăng Hàn thì tên này có vẻ lãng đãng, không đáng tin chút nào.
Nhiếp Dương lần lượt mở nắp bình, cẩn thận so sánh:
- Với kinh nghiệm của ta thì bốn viên này đều là Dẫn Mạch đan.
Cái gì!?
Mọi người giật mình. Đều là hàng thật?
Ui, chẳng phải nói Tôn Kiếm Phương chỉ ban cho Lăng Hàn ba trái Dẫn Mạch quả sao? Không lẽ có kèm Dẫn Mạch đan?
Lăng Hàn cười nói:
- Ta không biết mời người luyện thành đan sao?
Giải thích này hợp lý, nhưng vấn đề là Cổ Đạo tông làm gì có trận đan sư?
- Không đúng, có người đó!
- Ừ, mấy hôm trước có người bí ẩn bán Dẫn Mạch đan trong chợ đen.
- Hơn nữa hắn lấy đan đổi trái cây, chắc biết cách luyện chế Dẫn Mạch đan.
Một số người thi nhau lên tiếng.
Một số người chưa biết chuyện này, nghe xong rất ngạc nhiên.
- Nếu Lăng Hàn quen người đó, mời đối phương luyện Dẫn Mạch quả thành đan cũng lạ.
- một trái Dẫn Mạch quả thành đan thì ít nhất được ba, bốn viên.
- Nên ba trái Dẫn Mạch quả có thể thành bốn viên Dẫn Mạch đan cũng không kỳ.
Mọi người gật gù, đều nghiêng hướng giả thiết những viên Dẫn Mạch đan là Lăng Hàn trao đổi được.
Có người chỉ vào Hoán Tuyết:
- Phải rồi, các ngươi biết nữ nhân kia là ai không?
- Chẳng phải là sư muội nào đó trong tông môn sao?
- Sai lầm, nàng thật sự là thị nữ. Hơn một tháng trước ta đến chỗ của Lăng Hàn từng chính mắt nhìn thấy nàng.
- A, nghe ngươi nói làm ta nhớ ra đúng là có một thị nữ như vậy.
- Ôi chao!
Mọi người hút ngụm khí lạnh. Từng là thị nữ bây giờ thành cao thủ nhị mạch, điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là trong tay Lăng Hàn có nhiều Dẫn Mạch đan, bồi dưỡng thị nữ của mình đến nhị mạch.
Bọn họ muốn khóc, ngươi quá xa xỉ rồi! Dẫn Mạch đan có nhiều đến đâu cũng đừng lãng phí vậy chứ! Cho họ thì tốt biết mấy, với thiên phú võ đạo của họ, đưa số lượng Dẫn Mạch đan giống vậy chắc chắn sẽ phát huy tác dụng lớn hơn thị nữ.
Nên Hoán Tuyết có mang một viên Dẫn Mạch đan cũng không lạ, đó là ăn còn dư.
A, thật muốn được ban cho một viên.
Mọi người mắt cún nhìn Lăng Hàn. Nếu không phải thân phận võ giả không cho phép thì họ rất muốn ôm chân Lăng Hàn, làm tiểu đệ của hắn.
Lý Trường Đan câm nín, chuyện này... cứ thế giải quyết sao? Ở trong mắt gã là rắc rối không gỡ được nhưng Lăng Hàn gỡ bỏ không mất công.
Lý Trường Đan biết viên Dẫn Mạch đan trên người Hoán Tuyết đúng là thuộc về Hạ Diệu Âm, vì ba người Nhuế Nguyên Lượng lén trộm ra. lúc ba người họ nói chuyện không giấu gã.
Thật là kỳ dị hết sức.
Lăng Hàn cười nói:
- Hiện tại có thể chứng minh trong sạch của tiểu thị nữ của ta chưa?
Hạ Diệu Âm không nói gì được nữa, nàng có nghe thấy Hoán Tuyết vốn là thì nữ bây giờ thành nhị mạch.
Muốn bồi dưỡng một người tư chất bình thường thành nhị mạch phải mất bao nhiêu Dẫn Mạch đan?
Giàu như vậy nói người đó ăn trộm Dẫn Mạch đan của nàng, ai tin? Hạ Diệu Âm còn không tin.
Lăng Hàn liếc đám người, không còn ai nói gì nữa, đều gục mặt xuống.
Lăng Hàn nhìn thẳng Hạ Diệu Âm:
- Nếu hoàn toàn là oan uổng thì hãy xin lỗi thị nữ của ta đi.
Hạ Diệu Âm ngây ra. Cái gì? Bắt nàng xin lỗi?
Nàng làm sai cái gì? Đồ của nàng bị trộm, chẳng lẽ tìm vật bị mất là lỗi sao?
Lăng Hàn nói:
- Nàng tìm vật bị mất đương nhiên không sai, nhưng lỗi ở chỗ chưa phân rõ tình huống đã nhục mạ người!
Lăng Hàn không quên lúc trước Hạ Diệu Âm mắng Hoán Tuyết một câu tiện nhân.
Thị nữ của hắn sao cho phép người nhục mạ?
Nhục nhã này hắn phải lấy lại.
Hạ Diệu Âm chợt nhớ ra, ngạo nghễ nói:
- Cho dù bản tiểu thư oan uổng nàng ta thì sao? Chỉ là người hầu, ta không mắng được?
Biểu tình của Lăng Hàn âm trầm, ánh mắt như kiếm nhìn thẳng Hạ Diệu Âm:
- Ta không cần biết trước kia nàng ấy là ai, nhưng bây giờ là thị nữ của ta. Nàng nhục mã nàng ấy tức là nhục nhã ta. Xem ta dễ ăn hiếp sao?
Ánh mắt của ánh mắt làm Hạ Diệu Âm hơi run.
Đây thật sự là người trẻ tuổi sao? Nàng cảm giác đối phương là quái vật hồng hoang, yêu thú khủng bố đứng trên đỉnh tu luyện thì đúng hơn, làm lòng nàng dâng lên lạnh lẽo.
Khóe môi Lăng Hàn cong lên:
- Hạ sư muội có biết quy định của tông môn? Nhục nhã đồng môn là tội lớn gì?
Mấy ngày nay Lăng Hàn rảnh rỗi hay vọc quang não, hiểu biết nhiều về thế giới này. Ở trong Cổ Đạo tông tất nhiên hắn phải tìm hiểu quy định của tông môn.
Hạ Diệu Âm thầm rùng mình. Trong tông môn nhục nhã đồng môn là tội nặng, nếu gây lớn chuyện dù nàng là tôn nữ của trưởng lão cũng sẽ bị xử phạt, sẽ bị phạt roi ngay cửa sơn môn. Có gia gia che chở, Hạ Diệu Âm tin tưởng bị quất mấy roi không đau, nhưng rất mất mặt.
Hạ Diệu Âm cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, nói:
- Ta không mắng ngươi mà là nàng!
Hạ Diệu Âm chỉ hướng Hoán Tuyết.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Nàng thừa nhận là tốt rồi.
Lòng Hạ Diệu Âm dâng lên cảm giác không may:
- Ta thừa nhận cái gì?
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Theo quy định của tông môn hễ cảm ứng được kinh mạch dù là viên đinh, phó tòng hay xa phu đều tự động lên cấp thành đệ tử tông môn. Nên thị nữ của ta cũng là đệ tử tông môn. Hạ sư muội đã thừa nhận mình nhục mạ nàng, chẳng lẽ muốn chối cãi trước mặt nhiều người?
Hạ Diệu Âm á khẩu, nỗi lòng hoảng loạn, đầu óc trống rỗng.
Lăng Hàn cao giọng quát như tiếng sấm nổ:
- Xin lỗi đi!
Hạ Diệu Âm hoảng loạn buột miệng:
- Xin lỗi!
Nói xong Hạ Diệu Âm ngây người, nàng cúi đầu trước người hầu hạ tiện?
Hạ Diệu Âm không biết rằng lúc Lăng Hàn quát lớn có vận chuyển công pháp Hầu Ca chấn nhiếp tâm linh của nàng.
Thấy Hạ Diệu Âm thật sự xin lỗi thì mọi người đều khó chấp nhận.
Ai chẳng biết Hạ Diệu Âm cực kỳ kiêu ngạo, tính cách đại tiểu thư. Đừng nói chửi người, lúc trước Hạ Diệu Âm từng đánh sư đệ tông môn. Người ta e ngại gia gia của nàng nên lặng im cho qua, không tố cáo với tông môn.
Chuyện lớn như vậy còn đè xuống được, bây giờ chỉ vì mắng một câu ‘tiện nhân’ đã cúi đầu?
Khó tin quá!
Mọi người nhìn Hạ Diệu Âm lại ngó Lăng Hàn, có cảm giác có lẽ trong tông thật sự có chân long lên trời.
Lăng Hàn không quá vừa lòng, trước đó dùng khí thế chèn ép Hạ Diệu Âm, lại dùng công pháp Hầu Ca quát to mới khiến Hạ Diệu Âm mất ý chí buột miệng nói xin lỗi.