Loảng xoảng!
Đại địa sấm sét, tia chớp dài mấy vạn trượng bổ xuống, gióng như muốn cứng rắn xé rách cả trời đất.
Lăng Hàn ung dung chống đỡ. Bất Diệt Thiên Kinh được triển khai ra. Hắn tự phát nát Thần Cốt, tiếp nhận Thiên Kiếp nhấn chìm gột rửa. Chuyện này đã thành chuyện tất nhiên hắn cần phải làm mỗi lần vượt qua Thiên Kiếp.
Nữ hoàng không biến thái giống như hắn vậy. Nàng chỉ hóa ra chín phân thân, mỗi người phong hoa tuyệt đại, đẹp tuyệt. Nàng giơ cao bàn tay trắng truyền, đối đầu với lực lượng cường đại đáng sợ nhất trong thiên địa.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Lăng Hàn vẫn ung dung như thường. Hắn thắng ở phần thể phách mạnh mẽ. Cho dù là Dương Hồn Kiếp chống lại thể phách của hắn hiện tại, tối đa cũng chỉ có thể lột đi một ít da mà thôi. Nếu như hắn không có chủ động đánh nát Thần Cốt, hoàn toàn có thể nằm vượt qua Dương Hồn Kiếp.
Nữ hoàng cũng không quá khó khăn. Mười thể chia sẻ áp lực, tuy rằng không bằng thể ung dung được bằng Lăng Hàn, nhưng cũng không có lộ ra vẻ tốn sức.
Đây là tác dụng kỳ diệu của Tiên Thiên Đào Phù, lừa trời dối đất.
Lăng Hàn không khỏi thầm nghĩ, nếu như có đầy đủ Tiên Thiên Đào Phù, vậy số lượng cường giả trên đời này nhất định sẽ nhiều hơn gấp mấy lần.
Cái này cũng không khoa trương. Một trăm người độ kiếp chắc hẳn có phân nửa trực tiếp biến mất ở trong Thiên Kiếp. Trong phân nửa còn lại, có phân nửa khả năng bị thương nặng. Kiếp này lại không còn sức lực thẳng tiến lên cảnh giới cao hơn. Chỉ có tối đa một phần tư người mới có thể vượt qua Thiên Kiếp.
- Ngươi suy nghĩ nhiều quá.
Tiểu tháp mở miệng, đầy cao ngạo.
- Ta hình như không có trưng cầu ý kiến của ngươi.
Lăng Hàn nhe răng. Tiểu tháp này chung quy thích đả kích hắn. Làm vậy đối với nó rốt cuộc có ích lợi gì chứ?
Tiểu tháp không để ý tới lời hắn nói, lại tiếp tục nói:
- Thời gian lần đầu tiên sử dụng Tiên Thiên Đào Phù có hiệu quả tốt nhất. Nhưng cũng giống như liên tục dùng đan dược, hiệu quả lần sau đều không thể bằng được lần trước. Ngươi thật sự cho rằng trời đất có thể lừa mãi được sao?
- A.
Lăng Hàn kêu lên một tiếng.
Thì ra là thế.
- Cho dù là ở trong đại giáo, Tiên Thiên Đào Phù cũng chỉ được sử dụng khi vượt qua Ngũ Trảm Thiên Kiếp. Nếu như những Thiên Kiếp khác đều cần dùng đến Tiên Thiên Đào Phù, vậy người này cũng quá phế vật. Quả thực chính là lãng phí!
Tiểu tháp khinh thường nói.
- Tiên Thiên Đào Phù mặc dù là do thiên địa bản nguyên biến thành, ở trình độ nhất định có thể đồng hóa võ giả, khiến cho trời đất xem như là một thể. Uy lực của Thiên Kiếp tự nhiên giảm mạnh. Nhưng chỉ có thể dùng một lần, không thể dùng lại lần thứ hai. Nếu như vẫn sử dụng Tiên Thiên Đào Phù, chung sẽ bị trời đất xuyên qua, vậy tất cả Thiên Kiếp trước đó đều sẽ lại gia tăng, hơn nữa còn tăng lên gấp mười lần.
- Vậy làm thế nào chống đỡ được?
Lăng Hàn á khẩu không trả lời được. Hắn không ngừng thở dài. Hắn chỉ là cảm khái một chút. Vì sao tiểu tháp lại nói nhiều như vậy? Ngươi thật sự có lòng tốt như vậy sao?
- Ta có dự cảm, sau khi ngươi tiến bước lên Ngũ Trảm, Hắc Tháp sẽ có biến hóa lớn!
Giọng nói của tiểu tháp đột nhiên biến đổi. Tuy rằng giọng nói của nó vẫn là giọng điệu khiến người ta tức chết. Nhưng lần này, Lăng Hàn có thể cảm ứng được, trong đó lại có một tia chờ mong.
Cái này đặt ở trên người khí linh, lại có chút không thể tưởng tượng nổi.
Cái tên Tam Giới Tháp này, Lăng Hàn và tiểu tháp đều cố ý tránh không nhắc tới. Cho dù chỉ là thần thức giao lưu cũng sẽ không đề cập tới.
Sau khi Lăng Hàn sửng sốt một hồi, nói:
- Kỳ quái, ta vừa rồi không có nhảy vào cảnh giới mới, vì sao đột nhiên lại biến hóa? Còn là biến hóa lớn.
- Ngũ Trảm, chém ra thiên địa, tự thành một khối. Ngươi tức là trời đất, ngươi tức là vũ trụ!
Tiểu tháp lo lắng nói. Lần này giọng nói lại biến trở về bình thường.
- Đó là nguyên nhân khiến rất nhiều Tiên Vương đều không có thể Ngũ Trảm. Đây mới là nhảy vào ngưỡng cửa thứ nhất của lĩnh vực chí cao.
- Ngươi không thành tựu được Ngũ Trảm, sau khi ngươi tiến lên Phần Hồn, ta sẽ rời khỏi ngươi.
- Bởi vì, ngươi không chịu được sứ mệnh được ta ban cho!
Lúc này, tiểu tháp nói rất trực tiếp, không còn che che giấu giấu nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Lăng Hàn cũng không biết là cảm nhận thế nào.
Cùng tiểu tháp làm bạn nhiều năm như vậy, hắn đã quen với sự tồn tại của nó. Dột nhiên nghe được tiểu tháp tuyệt tình nói ra lời rời đi như vậy, khiến cho trong lòng hắn ngũ vị đều đủ cả.
Hiển nhiên, trên thực tế thật ra tiểu tháp cũng không thật sự nhận hắn làm chủ. Từ trước tới nay tiểu tháp cũng chưa từng thừa nhận qua hắn là chủ nhân.
Từ đầu tới cuối, tiểu tháp đều quen chủ nhân Hắc Tháp trước đó. Không, ý chí chủ nhân Hắc Tháp bồi dưỡng hắn, rất có khả năng mục đích chính là ứng phó với sau này một nguy cơ cực lớn. Ngay cả biết cũng cần phải tiến lên Tiên Vương trước đã.
Ngươi nếu không đi được, vậy thay đổi người!
Có lẽ Hắc Tháp xuất hiện ở đại lục Hằng Thiên, đó là bởi vì Hắc Tháp từ bỏ một "người lựa chọn".
- Không nên suy nghĩ bậy bạ.
Tiểu tháp nói.
- Từ đầu đến cuối, ngươi đều là người thừa kế duy nhất của Hắc Tháp.
- Ngươi an ủi ta như thế, sẽ chỉ làm ta cảm thấy ngươi đang nói với ta cho có lệ!
Lăng Hàn cười nói. Hắn đã khôi phục lại bình thường.
Không quan tâm như thế nào, Hắc Tháp ở trên con đường hắn trưởng thành đã giúp hắn chiếu cố hắn vô số lần. Có thể nói, không có Hắc Tháp, có lẽ hắn có thể ở trên đan đạo đạt được thành tựu cực lớn, nhưng ở trên võ đạo lại không phải như vậy.
Bởi vì hắn căn bản không có đánh cho căn cơ vững chắc, căn bản không có khả năng xông lên trình độ cao hơn.
Có lẽ hắn đã bị Ngũ Tông luyện hóa thành một giới đan, đã sớm không còn tồn tại nữa.
- Vậy hãy để cho ta chờ đợi Hắc Tháp biến hóa lớn!
Lăng Hàn gây dựng lại Thần Cốt. Tuy rằng Thiên Kiếp còn chưa qua, nhưng rèn luyện Thần Cốt đã hoàn thành. Con mắt hắn phóng ra tia sáng kỳ lạ. Tay phải hắn vung lên thật cao.
Hắn muốn chém ra đao thứ năm.
Vụt.
Tay phải của hắn hạ xuống, rõ ràng chỉ là chém ảo. Nhưng khi bàn tay vừa hạ xuống, một đạo ánh sáng kỳ lạ phát ra, sau đó hoàn toàn sáng ngời khắp toàn bộ trời đất.
Bầu trời, mặt đất truyền ra những tiếng gầm lên giận dữ, căn bản không thể biết rõ là người hay là thú, chim gì phát ra, lại làm cho tâm thần người ta cũng phải run rẩy.