Bành! Bành! Bành!
Thái Bắc Thiên Tôn thực sự tuyệt vọng, hắn cảm giác lục phủ ngũ tạng trong cơ thể mình đều đang sôi trào, muốn nổ tung.
Thiên Tôn thể cường hoành cỡ nào, kia là lấy lực lượng bản nguyên của Nguyên Thế Giới rèn luyện, so với Tiên Kim không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, từng bước một tiến quân về phía Thiên Tôn Bảo Khí.
Nhưng bây giờ, hắn lại bị Lăng Hàn đánh nổ.
Hắn biệt khuất, hắn phẫn nộ, hắn không cam lòng, nhưng hết thảy đều không thể vãn hồi bại thế.
Hắn khó thoát khỏi cái chết.
Trong mắt Lăng Hàn lóe lên hàn mang, bành, hắn đấm ra một quyền, trực tiếp từ trong trán Thái Bắc Thiên Tôn đánh qua, Thức Hải của Thiên Tôn này bị oanh bạo.
Dù Thiên Tôn lại như thế nào, Thức Hải bị oanh phá cái kia chính là một con đường chết, trừ khi sớm tuôn thần hồn ra.
Thái Bắc Thiên Tôn, vẫn lạc!
Trong lúc nhất thời, bốn người Tử Viêm Thiên Tôn ai cũng dừng chân lại.
Thái Bắc Thiên Tôn là cùng bọn hắn nổi danh, thực lực cũng không chênh lệch, bọn hắn hoặc là kề vai chiến đấu, hoặc lẫn nhau giao đấu đã rất nhiều kỷ nguyên, nhưng bây giờ, Thái Bắc Thiên Tôn lại bị oanh sát ở trước mặt bọn hắn, để bọn hắn ngay cả thi cứu cũng không kịp.
Cái này khiến toàn thân bọn hắn phát lạnh, có một loại rung động phát ra từ sâu trong linh hồn.
Kết cục của mình, có thể cũng như thế hay không?
Nhưng Thiên Tôn tuyệt sẽ không yếu ớt như vậy, bốn người lập tức cháy lên đấu chí, tiếp tục giết về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn lại không tránh không né, nhìn bốn người đánh tới.
Tiểu tử này đang tìm chết sao?
Mặc dù bốn người Tử Viêm Thiên Tôn không hiểu, lại hoàn toàn không quan tâm, bọn hắn muốn... là Lăng Hàn chết.
Giết giết giết!
Ngay thời khắc bọn hắn tập đến, chỉ thấy Lăng Hàn đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn giương tay phải lên, đồ vật cõng trên người lập tức bị hắn vung xuống, thạch bì bay tán loạn, hiện ra một thanh đao gãy.
Ông, lập tức, sát khí đáng sợ tràn ra khắp nơi.
- Cái gì!
- Hỏng bét!
Bốn người Tử Viêm Thiên Tôn đều kinh hãi, dưới cỗ sát khí kia xung kích, sức chiến đấu của bọn họ lập tức thẳng tắp rơi xuống, nhất định phải tốn hao tâm lực to lớn đi đối kháng, nếu không bọn hắn có khả năng đứng cũng đứng không vững.
Lăng Hàn cười hắc hắc, giết ra.
Hắn ném ra thanh đao gãy này, tự nhiên trong lòng đã sớm chuẩn bị, hơn nữa trong cơ thể hắn có ức vạn lực lượng vị diện, năng lực chống cự khí thế chèn ép vô cùng cường đại, trước đó thời điểm mở đá hắn liền phát hiện điểm ấy, chẳng qua là ban đầu hắn cố ý ngụy trang, không có lộ ra ngoài mà thôi.
Trước đó hắn ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là không muốn lộ ra thực lực của mình, không nghĩ tới bây giờ lại thành đào hố cho tứ đại Thiên Tôn.
Bành, hắn một quyền nện bạo đầu Lục Nhâm Thiên Tôn, thời khắc trở lại, một cái lên gối đánh Tử Viêm Thiên Tôn tan sọ não, cưỡng ép vỡ vụn Thức Hải của đối phương.
Cái này vẫn chưa hết, hắn thu tay, thu chân lại, sau đó đồng thời đá ra ngoài.
Bành, bành, Tứ Diện Thiên Tôn, Thương Không Thiên Tôn cũng bị oanh bạo đầu.
Không phải Lăng Hàn muốn làm cho tràng diện máu tanh như vậy, nhưng không có cách nào, Thiên Tôn chỉ có đánh nổ Thức Hải mới có thể giết chết.
Xoát, hắn lại dùng thạch bì bao lấy đao gãy, mặc dù hắn đối với sát khí của thanh đao gãy này có lực chống cự rất mạnh, nhưng vẫn phải chịu ảnh hưởng, chỉ là so với Tứ Bộ phổ thông thì khiêng lâu hơn mà thôi.
Động tác của hắn rất nhuần nhuyễn, thả đao, giết người, kết thúc công việc, một mạch mà thành, khi hắn hoàn thành hết thảy, Nhạc Thừa Vọng mới chấn kinh đến từ trong ghế đứng dậy, thịt trên mặt đang nhảy nhót.
Thiên Tôn, dù gặp được vị diện hủy diệt cũng ung dung không vội, nhưng một màn trước mắt quá rung động, năm tên Tứ Bộ Thiên Tôn cơ hồ là trong nháy mắt bị tàn sát sạch sẽ, để hắn làm sao có thể tiếp nhận? Làm sao có thể không thất sắc?
Lăng Hàn nhìn về phía Nhạc Thừa Vọng, không nói một lời.
Nhạc Thừa Vọng khống chế không nổi, nuốt nước miếng một cái, chỉ cảm thấy trên trán có mồ hôi lăn xuống.
Hắn cảm thấy áp lực tử vong, mà ở dưới Lăng Hàn nhìn gần, hắn không dám động đậy một khối cơ bắp, nếu không chắc chắn sẽ lọt vào Lăng Hàn lôi đình thống kích, hạ tràng của ngũ đại Thiên Tôn kia chính là kết cục của hắn.
- Lăng Hàn, cha ta chính là Lục Bộ Thiên Tôn, ngươi bây giờ dừng cương trước bờ vực còn kịp!
Hắn nhìn Lăng Hàn cảnh cáo nói.
Thời điểm nói ra câu này, hắn thật sự là xấu hổ giận dữ đến muốn tự sát.
Hắn dù sao cũng là Tam Bộ Thiên Tôn a, đặt ở trung đẳng vị diện chính là tồn tại vô địch, dù ở Viêm Sương vị diện cũng là cường giả đứng đầu. Thế nhưng mà, hắn lại bị bức khiêng ra danh hào phụ thân dọa người, vì mình thắng được một con đường sống.
Đáng xấu hổ, quá xấu hổ.
Lăng Hàn đi về phía Nhạc Thừa Vọng, một bên tùy ý nói:
- Tốt, tha cẩu mệnh của ngươi cũng không có gì.
Trong lòng Nhạc Thừa Vọng buông lỏng, mặc dù bị Lăng Hàn ví von là chó, để hắn cực kỳ khó chịu.
Nhưng hắn nhất niệm chưa tất, chỉ thấy thiết quyền của Lăng Hàn đã đánh tới, bành, đầu hắn bị oanh bạo.
- Vì cái gì?
Tàn hồn còn không có tan hết của Nhạc Thừa Vọng phát ra thanh âm không cam lòng.
Lăng Hàn không phải đáp ứng không giết hắn sao?
- Đùa ngươi chơi thôi, không cần coi là thật!
Lăng Hàn từ tốn nói.
Tàn hồn của Nhạc Thừa Vọng phát ra tiếng kêu thê lương, mặc dù bất đắc dĩ, lại cũng chỉ có thể quy về Thiên Địa.
Nếu như hắn còn chưa chết, cũng phải bị Lăng Hàn làm tức chết.
Lăng Hàn đứng ở trên bầu trời, liếc nhìn bốn phía. Nơi này cát vàng đầy trời, hơn nữa Thiên Địa vô cùng đặc thù, để thị lực của Thiên Tôn cũng không thể nhìn quá xa.
Hắn quét một vòng nói:
- Yêu ma quỷ quái nghe đây, ta lại ở chỗ này dừng lại mười ngày, ai muốn xuất thủ, ta đều phụng bồi.
Nói xong, hắn cứ như vậy ngồi xếp bằng xuống.
Cái này... Thật là khí phách!
Nơi xa, thân ảnh Thiên Tôn ẩn hiện.
Đám người Nhạc Thừa Vọng hứng thú với bảo vật trên người Lăng Hàn, chẳng lẽ người khác liền sẽ tâm như chỉ thủy?
Đương nhiên không thể nào.
Đám người Nhạc Thừa Vọng chỉ là xuất thủ trước mà thôi, những người khác thì đang quan sát, nhất định sẽ nhấc lên một trận đại chiến.
Nhưng mà, không ai từng nghĩ tới, Lăng Hàn cùng đám người Nhạc Thừa Vọng chiến đấu sẽ kết thúc nhanh như vậy, hơn nữa là lấy Lăng Hàn nghiền ép toàn thắng, cơ hồ không thương tổn một phân một hào.