Lăng Hàn cười, tiện tay ném hắn ở trên mặt đất, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống đối phương.
- Sáng sớm đã chạy tới, vội về chịu tang sao?
Miệng ngươi thật quá độc.
Cổ Hạng Minh hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được, một người nắm giữ hai danh hiệu cấp tông sư, hơn nữa còn được gọi là thiên tài võ đạo Hồng Thiên Bộ thứ hai, lại có thể mở miệng ác độc như vậy.
- Lăng Hàn, ngươi lại dám đánh cấm...
Hắn gào lên nói.
- Dừng lại dừng lại. Ngươi đã nói qua một lần, có phiền hay không?
Lăng Hàn cắt ngang lời hắn.
- Cấm vệ quân thì thế nào, trừng phạt không được sao?
Cổ Hạng Minh trợn mắt há hốc mồm. Ngươi có nhầm hay không? Có biết ba chữ cấm vệ quân đại biểu cho cái gì không?
Cận thần của thiên tử!
Ngươi đánh cấm vệ quân, so với sỉ nhục thánh hoàng có cái gì khác nhau sao?
Chuyện này rõ ràng là đi tìm chết. Nhưng hết lần này tới lần khác Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt không quan tâm, giống như chỉ là không cẩn thận đạp phải một con kiến nhỏ, hoàn toàn không cần để ở trong lòng.
Hắn muốn phát điên rồi. Điều này so với những gì tưởng tượng ra lại hoàn toàn khác nhau.
Hắn thấy, lấy vị trí áp lực của Lăng Hàn hiện tại, tâm tính nhất định là sắp suy sụp. Chỉ cần thấy được hắn qua, tất nhiên sẽ khóc rống lên, nước mắt chảy ròng ròng.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
- Đừng giả vờ chết, cũng đừng có nói nhảm nữa. Tại sao phải làm phiền ta tu luyện?
Lăng Hàn hỏi.
Ta làm phiền ngươi tu luyện?
Cổ Hạng Minh thật sự muốn khóc. Hắn nhận lệnh áp giải Lăng Hàn, vẫn quan tâm ngươi tu luyện hay không tu luyện sao?
Nhưng gặp phải mãnh nhân này, hành động hoàn toàn không theo lẽ thường, khiến cho hắn ngoại trừ phiền muộn vẫn chỉ có phiền muộn.
- Ta tuân lệnh của các vị đại nhân, áp giải ngươi...
Hắn cắn răng nói.
Bốp!
Một câu còn chưa nói hết lời, hắn lại nhận một cái tát vào miệng. Chỉ có điều lần này không có khả năng là Lăng Hàn đánh, mà là Tam Oa.
- Áp giải phụ thân ta, muốn chết sao?
Tam Oa cao ngạo lạnh lùng nói.
- Đúng vậy!
Tứ Oa hai tay chống nạnh.
- Đang!
Ngũ Oa cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém.
Cổ Hạng Minh cảm thấy sau này không còn mặt mũi nào nhìn thấy người nữa. Gương mặt này của hắn bị các hài tử vẽ linh tinh lên cũng không tính, lại còn bị một tiểu nữ hài đánh. Điều này đúng là mất mặt tới tận nhà.
Lăng Hàn cười ha hả, nói:
- Cuối cùng đã có quyết định rồi sao?
Hắn suy nghĩ một chút, nói:
- Được, vậy đi xem.
- Dẫn đường.
Lăng Hàn xách Cổ Hạng Minh lên.
Hắn đi rất nhanh. Khi tới gần cửa, chỉ thấy còn có hai cấm vệ quân bị "trồng" ngược trên mặt đất... Đầu của bọn họ bị cắm vào bùn đất, tới tận gáy. Bên cạnh lại là Đại Oa cười khanh khách, bộ dạng thưởng thức tác phẩm xuất sắc.
- Đừng gây ra chết người.
Lăng Hàn nhắc nhở.
- Không có việc gì, sẽ đúng giờ rút ra để thở.
Đại Oa nói.
- Ừ.
Lăng Hàn gật đầu.
Cổ Hạng Minh kinh ngạc đến ngây người. Ngươi "Ừ" một cái là được rồi sao? Cũng không khuyên một chút sao?
Bị điên rồi. Người nơi này đều bị điên.
Hắn vạn phần hối hận. Lần này qua đây, thực sự thua thiệt lớn. Hắn làm sao có thể ngờ tới Lăng Hàn và các nữ hài tử của hắn lại vô pháp vô thiên đến như vậy?
Lăng Hàn gọi Lục Oa đi theo mình. Nếu chẳng may cùng đường, hắn sẽ cường thế đột phá vòng vây, sau đó tiến vào Dưỡng Nguyên hồ lô, để cho Lục Oa mang theo mình rời đi.
Khi hắn đi ra bước này, hắn cũng muốn tận lực thuyết phục một chút.
Lăng Hàn cầm theo Cổ Hạng Minh, bước đi về phía hoàng cung.
Hắn triển khai thân pháp, dưới tốc độ gấp hai lần vận tốc âm thanh, chạy tới hoàng cung lại cần bao nhiêu thời gian?
Sau khi tới nơi, hắn giảm tốc độ xuống.
- Cấm địa của hoàng cung, người nào dám tự tiện xông vào?
Lập tức liền có cấm quân tiến lên quát hỏi.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Ta là Lăng Hàn, tuân mệnh đến, à, đây là Cổ đội trưởng của các người.
- Cổ, Cổ đội trưởng!
Sau khi cấm quân này nhìn thấy rõ Cổ Hạng Minh, không khỏi bị dọa cho giật mình.
Trái lại, đây là tình huống gì thế? Tại sao Cổ đội trưởng của bọn họ bị thương thảm như vậy?
Cổ Hạng Minh vừa định vạch trần tội ác của Lăng Hàn, lại nghe Lăng Hàn giành nói:
- Cổ đội trưởng của các ngươi nửa đường gặp phải yêu tộc, bị đánh thành trọng thương.
Yêu tộc em gái ngươi, rõ ràng là bị ngươi đánh!
Ở trong lòng Cổ Hạng Minh thầm kêu lên. Nhưng khi nhìn thấy được gương mặt đang mỉm cười của Lăng Hàn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Có một loại sợ hãi khó nói thành lời. Đó chính là Lăng Hàn thật sự có khả năng giết chết hắn.
Cho nên, hắn không dám nói câu nào. Cái oan tình này cũng chỉ có lưu lại đến khi nhìn thấy đám người nghị sự trưởng bọn họ.
Cho nên, khi cấm quân này mang theo ánh mắt hỏi thăm nhìn qua, hắn gật đầu, xem như là đồng ý với lời Lăng Hàn nói.
Cấm vệ quân này cho đi.
Lăng Hàn đi tới điện nghị sự. Dọc đường đi hắn tất nhiên còn gặp phải các cấm quân khác, nhưng đều bị hắn lấy lí do tương tự đuổi đi, cũng để cho Cổ Hạng Minh gật đầu nhiều tới mức ngay cả bản thân đều sắp tin tưởng hắn thật ra là bị yêu tộc đả thương.
Chỉ có điều, cuối cùng đã tới điện nghị sự.
Lăng Hàn đi nhanh, tiến vào.
Ngày hôm nay trong điện rất náo nhiệt, có rất nhiều người đang ngồi.
Nghị sự trưởng Dương Bách ngồi ở vị trí đầu não. Hồng thái sư, bốn đại soái ngồi ở đầu dưới. Chỉ càn nhìn toàn thân bọn họ mặc khôi giáp, lại thêm khí thế đoạt người là có thể đoán ra thân phận của bọn họ.
Còn có tam hoàng tử, lục hoàng tử và thất hoàng tử. Đây là những người Lăng Hàn biết. Ngoài ra còn có rất nhiều hoàng tử Lăng Hàn không biết được. Bởi vì bọn họ mặc trang phục thống nhất, cho nên cũng có thể đoán ra thân phận của bọn họ.
Trước khi Trần Phong Viêm bế quan đã giao phó chuyện lớn trong quốc gia cho Dương Bách. Cho nên cho dù mấy vị hoàng tử cấp quan trọng, vẫn do Dương Bách ngồi ở chủ vị.
- Bái kiến các vị đại nhân!
Lăng Hàn vứt Cổ Hạng Minh trên mặt đất, ôm quyền nhìn về phía mọi người hành lễ.
Bịch.
Cổ Hạng Minh ngã một cái rất nặng. Hắn vốn đã chặt chừng mười cái xương. Hiện tại thương càng thêm thương, khiến cho hắn lớn tiếng kêu lên.
Hồng thái sư giận tím mặt, lập tức đứng lên, quát:
- Lăng Hàn, ngươi thật to gan. Ngay cả cấm vệ quân cũng dám đả thương? Ngươi đừng tưởng rằng mình lấy được một ít thành tựu nhỏ, liền có thể không coi bệ hạ ra gì!
- Thật đúng là to gan lớn mật!
Trần Kinh Nghiệp lạnh lùng nói.