Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Dĩ Khoan vừa giận vừa sợ, hắn tranh thủ thu Tiên Đỉnh trở về.

Hắn khóc không ra nước mắt, Tiên Đỉnh của hắn đang lắc lư, hơn nữa Tiên Đỉnh còn bị đả kích rất mạnh, tiên hoa khô héo, phẩm chất giảm xuống rất nhiều.

Cho dù hắn lấy được vật chất thần tính, còn có thể chữa trị Tiên Đỉnh hay sao?

Khó!

Hắn hoảng sợ nhìn Lăng Hàn, Tiên Đỉnh của đối phương không xuất hiện đã làm Tiên Đỉnh của mình trọng thương, phẩm chất rơi xuống, gia hỏa này tu ra Tiên Đỉnh gì?

Không chỉ hắn, ánh mắt của những người khác ngưng trọng nhìn thẳng vào mắt Lăng Hàn, tràn ngập tò mò và có sát ý.

Loại áp chế này thật đáng sợ, mặc kệ tu vi của ngươi thế nào, mặc kệ thiên phú của ngươi ra sao, đó là áp chế không nói đạo lý, ai có thể tiếp nhận?

Cho nên, thật nhiều người đều động sát ý, muốn xử lý Lăng Hàn tại chỗ.

Bành!

Lăng Hàn xuất quyền đánh Hà Dĩ Khoan nằm trên mặt đất, hắn cao ngạo nhìn mọi người:

- Còn có ai muốn gọi gia gia hay không?

Sắc mặt của mọi người biến thành khó coi, gia hỏa này đang hấp dẫn thù hận hay sao?

- Đúng là phách lối!

Rốt cuộc Phong Kế Hành đã đứng dậy, hắn đứng chắp tay nhìn Lăng Hàn, trên mặt còn nở nụ cười đầy khinh miệt:

- Báo lên tên của ngươi!

- A, ngươi là rễ hành gì?

Lăng Hàn hoàn toàn không nể mặt mũi, nói:

- Thật ngu ngốc, cho rằng mình là võ đạo đế vương, nói ra như pháp, người người phải nghe lời của ngươi hay sao?

Phong Kế Hành cũng không tức giận, thản nhiên nói:

- Ta là Phong Kế Hành, trước mắt bài danh tinh võng thứ mười hai, chẳng lẽ không có tư cách hỏi tên của ngươi?

- Ha ha, mới mười hai, ta còn tưởng rằng là thứ nhất đấy!

Lăng Hàn lắc đầu, nói:

- Được rồi, cho ngươi một cơ hội, lúc nào sau đánh tới vị trí đệ nhất mới hỏi lại ta là ai.

- Ha ha!

Phong Kế Hành cười lạnh, nói:

- Ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng, ngươi cần bị quản giáo một chút!

Lăng Hàn bốc lên chiến ý hừng hực, đây là đại thiên tài bài danh tinh võng thứ mười hai, thậm chí đã tu ra Cửu Đỉnh, phẩm chất Tiên Đỉnh làm vật chất thần tính mất đi hiệu quả, chiến lực chân thực có thể bước vào trước mười.

Hắn có thể mạnh đến mức nào?

- Tới đi!

Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay.

- Ngươi có thể ngăn cản mười kích của ta không?

Phong Kế Hành nói rất hời hợt, hắn tùy ý xuất ra một chưởng, một chưởng như thiên hoa bay loạn, dị tượng xuất hiện.

Dạng thiên tài này tùy ý đánh ra một kích đã khủng bố như thế, có thể biến thành tuyệt học vô thượng.

Trên thực tế, Phong Kế Hành không có tùy ý như bề ngoài của hắn.

Đây là một kích sát chiêu hắn chuẩn bị tỉ mỉ, bởi vì hắn cực kỳ kiêng kị Tiên Đỉnh của Lăng Hàn, tuyệt đối không thể cho phép Lăng Hàn hình thành khí hậu, bằng không hắn không có khả năng khắc chế.

Thiên tài như thế, hắn tiếp nhận khiêu chiến, độ khó sẽ cao tới mức đáng sợ, nhưng nếu chưa hình thành áp chế, cảm giác không bị khống chế làm hắn cảm thấy rất khó chịu.

Tăng thêm Tống Lam còn xuất thủ vì Lăng Hàn, hắn càng không nhịn được.

Hai nguyên nhân tập trung vào một chỗ, từ đó hắn sinh ra sát ý.

Lăng Hàn nghênh đón, oanh, hai người va chạm với nhau, lực lượng kinh khủng sôi trào và hóa thành sóng lớn ngập trời.

Lực lượng chấn động khổng lồ bộc phát, Lăng Hàn không tự chủ lui về phía sau, hắn cảm thấy ngực sôi trào, hai tay đang run rẩy.

Cửu Đỉnh thật sự quá mạnh, nhất là dạng thiên tài như Phong Kế Hành đã tu ra Lưu Ly Đỉnh chín màu, tăng thêm bí lực được rèn luyện vô cùng tinh thuần, Cửu Đỉnh của hắn tuyệt đối có thể sánh bằng hung thú mười một đỉnh… Đương nhiên, mười một đỉnh không tồn tại nhưng cũng có thể làm ví dụ.

- Không gì hơn thế này.

Phong Kế Hành nói một câu đầy khinh thường, hắn vung chưởng tấn công lần nữa.

Đắc chí cái cọng lông.

Lăng Hàn vận dụng Tiên Đỉnh, hắn phóng thích khí tức chí cao vô thượng.

Nếu đã dùng một lần, cũng bại lộ uy áp Tiên Đỉnh, hắn dứt khoát sử dụng tiếp.

Sau khi Tiên Đỉnh chấn động đã ổn định như ban đầu, hiện tại chấn động lần nữa, uy áp không cách nào hình dung quét qua, hơn nữa còn bao phủ bốn phương tám hướng.

Sắc mặt Phong Kế Hành thay đổi, hắn phát hiện tu vi của mình đang giảm xuống cực nhanh.

Cho dù hắn có chuẩn bị nhưng vẫn không thể đối kháng uy áp.

- Giả vờ trâu bò cái gì!

Lăng Hàn xuât quyền ngăn cản.

Ầm!

Hai người cứng đối cứng với nhau, lần này Lăng Hàn không lâm vào thế hạ phong, hắn liều mạng tám lạng nửa cân với Phong Kế Hành.

Mọi người nhìn thấy nhưng không dám tin vào mắt mình.

Thực lực của Phong Kế Hành hiện tại có thể đứng trong tốp mười tinh võng, hắn lại không thể áp chế Lăng Hàn, chỉ có thể đánh ngang tay?

Gia hỏa này tu ra Tiên Đỉnh quá biến thái.

Không biết gia hỏa này tu ra mấy đỉnh, nếu như là Cửu Đỉnh thì tốt, hắn không thể tiến thêm một bước, nhưng nếu chỉ là Bát Đỉnh thì sao?

Chờ Lăng Hàn bước vào Cửu Đỉnh, chẳng lẽ hắn có thể quét ngang Chú Đỉnh hay sao?

Lăng Hàn và Phong Kế Hành kịch chiến với nhau, lực lượng hai người tương đương, hiện tại chỉ so đấu kỹ pháp và kinh nghiệm.

Oanh! Oanh! Oanh!

Phong Kế Hành có thể bài danh tinh võng thứ mười hai, như vậy khẳng định đã trải qua vô số lần chiến đấu, kinh nghiệm phong phú không gì sánh bằng, hơn nữa hắn tới từ một Thánh Địa, nắm giữ rất nhiều bí pháp cao cấp, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.

Trong tình huống không vận dụng đại chiêu, Lăng Hàn không chiếm được thế thượng phong.

Đương nhiên, hắn kém đối phương hai đỉnh lại có thể đánh ngang tay, có thể thấy được Lăng Hàn yêu nghiệt cỡ nào.

Nhìn hai người ngươi tới ta đi, tất cả mọi người đều im lặng.

Không hề nghi ngờ, thực lực Lăng Hàn tuyệt đối đứng trước mười trên tinh võng. Đương nhiên, trên tinh võng không có uy áp Tiên Đỉnh, cho nên nếu thật chiến đấu trên tinh võng, Lăng Hàn khẳng định không phải đối thủ của Phong Kế Hành.

Đúng thế, có tình huốngbài danh tinh võng và chiến lực hiện thực không tương xứng với nhau, nhưng có thể đánh ngang tay với người bài danh tốp mười tinh võng, lúc nói ra việc này sẽ không có ai tin tưởng.

- Hai vị, chúng ta đang ở bí cảnh, cho nên phải đồng tâm hiệp lực với nhau.

Tống Lam mở miệng, nàng đi ra khuyên can.

- Dĩ hòa vi quý.

Cát Tường Thiên niệm một tiếng phật hiệu, cũng khuyên bảo hai người.

Phong Kế Hành hừ một tiếng, đương nhiên hắn còn đại chiêu chưa dừng, ví dụ Thánh thuật, làm đệ nhất thiên tài Bắc Thiên vực, đương nhiên hắn là đệ tử trọng yếu nhất của Thánh Địa, cũng được truyền Thánh thuật.

Ở cảnh giới của hắn hiện tại, uy năng của Thánh thuật không yếu hơn Đế thuật bao nhiêu.

Hắn lui ra khỏi chiến đoàn, hắn cho Tống Lam và Cát Tường Thiên mặt mũi.

Lăng Hàn cũng không dây dưa, nếu song phương vận dụng đại chiêu, có lẽ sẽ đánh lưỡng bại câu thương.

Nhưng đánh với Phong Kế Hành một trận làm hắn hiểu ra, Cửu Đỉnh vẫn chưa địch nổi Sinh Đan sơ kỳ, hắn chỉ bị Phong Kế Hành đẩy lui chứ không có chấn thương, vẫn còn chênh lệch rất lớn.

- Xem mặt mũi Tống tiên tử cùng Cát Tường Thiên Thánh Nữ, ta tha cho ngươi một mạng.

Phong Kế Hành đang nói mát, tự nhiên muốn tuyên cáo hắn vẫn nắm quyền chủ động.

Lăng Hàn lười nói nhảm với hắn, người nơi này cũng không phải mù lòa, có ai không nhìn ra chân tướng?

Một hồi phong ba tạm lắng xuống, tất cả mọi người tiếp tục ra ra vào vào đại điện, tận khả năng ghi nhớ môn Thánh thuật kia.

Nhưng cuối cùng chỉ có bốn người thành công.

Trừ Lăng Hàn ra, theo thứ tự là Phong Kế Hành, Cát Tường Thiên và Tống Lam, những người khác không tiếp tục đi vào đại điện.

Bọn họ tiến vào quá nhiều đại điện trong thời gian ngắn, tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ gặp điềm xấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK