- Sao còn chưa bắt đầu lên núi?
Quy định của Xung Viêm đạo tràng là tự dựa vào sức mình bò lên núi được sẽ trở thành đệ tử của đạo tràng.
Nhan Vô Nguyệt lộ vẻ lúng túng không trả lời. Gã tự biết xấu hổ vì mình bị người đá lăn xuống núi như trái bóng da.
Thị nữ Cửu Trọng Thiên xen lời:
- Đại nhân, thiếu chủ bị người ta đánh lén, mới đến giữa sườn núi đã rơi xuống.
Nhan Thư lộ vẻ tức giận:
- Cái gì?!
Quá to gan, dám đánh lén nhi tử của gã, truyền nhân xuất sắc nhất tương lai của Nhan gia?
Nhan Thư âm trầm nói, tính tình y như Nhan Vô Nguyệt:
- Bản tôn thật muốn xem kẻ nào to gan dám đụng vào nhi tử của ta!
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, mặc kệ đúng sai.
Thị nữ Cửu Trọng Thiên chỉ hướng Lăng Hàn:
- Đại nhân, chính là hắn!
- Thằng nhãi nà...
Nhan Thư liếc qua Lăng Hàn liền bị sặc, suýt dụi mắt chứng minh mình nhìn lầm nhưng không giơ hai tay lên nổi. Vì lạnh lẽo bao trùm người gã, khiến gã không thể nhúc nhích một li.
Đây là sát tinh đó!
Lăng Hàn là sát tinh số một thiên hạ, chọc vào hắn thì không ai có kết cục tốt.
Phong Vô Định ghê gớm không? Được gọi là con trai thiên mệnh của Nguyên Thế Giới đời trước, tu ra sức chiến đấu Thất Bộ.
Kết quả thì sao?
Bị Lăng Hàn oanh giết.
Sức chiến đấu Thất Bộ, tồn tại mạnh nhất trên trời dưới đất.
Ngươi nói xem Lăng Hàn có đúng là sát tinh số một thiên hạ không?
Bây giờ nhi tử của gã chọc vào sát tinh này, có lẽ Nhan gia sẽ bị giết hết.
Nhan Vô Nguyệt lấy làm lạ hỏi:
- Phụ thân đại nhân?
Phụ thân bị gì vậy? Sao biểu tình kỳ dị như ăn một vạn con ruồi?
Bốp!
Nhan Thư rùng mình, chợt xoay người tát nhi tử, Nhan Vô Nguyệt quay mười mấy vòng tại chỗ, răng bay vèo vèo.
Nhìn mặt nhi tử thành đầu heo, Nhan Thư đau nhói lòng, nhưng nhớ đến sự đáng sợ của sát tinh Lăng Hàn thì lòng dạ của gã trở nên cứng rắn.
Nhan gia không thể vì nhi tử khốn kiếp này bị diệt được.
Bốp! Bốp! Bốp!
Nhan Thư đánh mặt nhi tử như tét mông, một hơi tát mười tám cái.
Mọi người xem ngây người, chuyện gì đây? Mới rồi còn hùng hổ đòi báo thù cho nhi tử nhưng giờ thì sao? Ra tay đánh nhi tử?
Bị trúng tà?
Thiên Tôn mà cũng bị trúng tà?
Lạ ơi là lạ.
Thị nữ Cửu Trọng Thiên đứng bên cạnh sợ xanh mặt, không dám khuyên một lời.
Nhan Thư âm trầm quát:
- Oắt con khốn nạn, ngươi biết vị đại nhân này là ai không?
Cái gì?
Đại nhân?
Mọi người rùng mình. Nhan Thư là tồn tại gì? Đường đường là Nhị Bộ Thiên Tôn, Nhan Thư kêu một tiếng đại nhân thì Lăng Hàn là loại tồn tại nào?
Nhan Vô Nguyệt ngơ ngác nhìn phụ thân của mình.
Người đó là ai mà làm phụ thân đánh gã?
Mọi người vãnh tai, rất tò mò thân phận của Lăng Hàn.
Nhan Thư nói:
- Đó là Lăng Hàn, Lăng đại nhân!
Nhan Thư vỗ sau gáy Nhan Vô Nguyệt, quát:
- Còn không bái kiến Lăng đại nhân!
Không đợi nhi tử nói chuyện, Nhan Thư đã trước tiên vái Lăng Hàn, chắp tay chào:
- Tiêu Thư bái kiến Lăng đại nhân!
Thiên Tôn tuy cao cao tại thượng nhưng Lăng Hàn quá mạnh, Nhan Thư phải tự biết vị trí của mình.
Nhan Vô Nguyệt chắp tay hành lễ:
- Bái... bái kiến Lăng đại nhân!
Nhan Thư xanh mặt:
- Càn rỡ, còn không quỳ xuống cho ta!
Ngươi tưởng mình là ai?
Nhan Vô Nguyệt không muốn, đối phương làm gã mất hết mặt mũi, phụ thân không báo thù cho gã thì thôi đi còn bắt gã quỳ xuống hành lễ?
Chỉ là Thiên Tôn chứ gì, Nhan gia có ba Thiên Tôn.
Nhan Thư quay đầu lườm một cái, thấy nhi tử cứng da đầu bướng bỉnh như con lừa làm lòng gã lạnh lẽo.
Ngươi đang tìm chết, thậm chí hại chết nguyên Nhan gia.
Nhan Thư đá vào nhượng chân của Nhan Vô Nguyệt, sức mạnh làm xương chân gã nát quỳ xuống:
- Nhi tử vô dụng, kêu ngươi quỳ xuống không nghe thấy sao?
Nhan Thư run giọng nói:
- Xin Lăng đại nhân thứ tội!
Lăng Hàn cười khẽ:
- Nhi tử của ngươi muốn giết ta.
Nhan Thư suýt tắt thở:
- Khuyển tử vô tri, xin đại nhân nghĩ tình hắn trẻ người non dạ tha cho con đường sống. Ta... ta thay hắn xin tội hướng đại nhân.
Đôi chân Nhan Thư mềm nhũn định quỳ xuống.
Lăng Hàn giơ tay nâng, Nhan Thư khựng người lại.
Nhan Thư thầm mừng, không lẽ Lăng Hàn chịu nương tay.
Lăng Hàn nói:
- Ngươi không có đắc tội ta, không cần quỳ.
Lăng Hàn nhìn thẳng Nhan Thư:
- Tại sao ngươi không đi chiến trường vực ngoại?
Mợ nó, chẳng phải ngươi cũng không đi sao?
Nhan Thư chỉ dám rủa thầm trong bụng, gã cau mày ấp úng.
Tại sao Nhan Thư không ở trong chiến trường vực ngoại?
Đươn giản thôi, khi biết năm Chí Tôn nhóm Xung Viêm rời đi thì nhiều Thiên Tôn mất ý nghĩ liều mạng, nhiều người âm thầm chạy trốn.
Miễn cuộc chiến sân nhà chưa tan tác thì Huyền Mạc vị diện sẽ không thật sự bị công chiếm, có thể chống đỡ thật lâu.
Nhan Thư ngẫm nghĩ:
- Thực lực của tại hạ có hạn, ở lại chiến trường vực ngoại cũng không giúp được gì.
Lăng Hàn cười cười:
- Vậy sao?
Lăng Hàn không so đo, vì hắn cũng không đi chiến trường vực ngoại, không có lập trường chỉ trích đối phương. Hơn nữa năm Chí Tôn nhóm Xung Viêm còn chạy thì lấy gì trói buộc người khác?
Lăng Hàn nhìn hướng Nhan Vô Nguyệt:
- Chuyện nào ra chuyện đó, ngươi không đắc tội ta, không cần quỳ. Nhưng nhi tử của ngươi muốn giết ta, chuyện này không bỏ qua được.
Nhan Thư biến sắc mặt hét lên:
- Đại nhân!
Đây là hậu đại xuất sắc nhất của Nhan gia, tương lai rất có thể thành Tam Bộ thậm chí là Tứ Bộ Thiên Tôn, gánh hy vọng của Nhan gia. Nếu không đã chẳng đưa Nhan Vô Nguyệt đến Xung Viêm đạo tràng tu luyện, chỉ vì muốn lên tầng cao hơn.
Nhan Vô Nguyệt nhảy cẫng lên, có nguyên lực chống đỡ thì gãy xương cũng chẳng sao.
Nhan Vô Nguyệt chỉ vào Lăng Hàn quát:
- Ngươi quá kiêu ngạo, Nhan gia ta có ba vị Thiên Tôn! Hơn nữa đây là đạo tràng của Xung Viêm đại nhân, ngươi càn rỡ trước mặt Xung Viêm đại nhân thật là gan to bằng trời!
Nhan Thư không nói nữa, Lăng Hàn đã nổi sát ý, gã khuyên được sao? Nhi tử nói đúng, đây là đạo tràng của Xung Viêm Thiên Tôn, đối phương sẽ trơ mắt nhìn Lăng Hàn hành hung trên địa bàn của gã sao?
Lăng Hàn phớt lờ lời uy hiếp của Nhan Vô Nguyệt, nói:
- Ngươi muốn giết ta và còn thực hiện, đối với loại người như vậy ta luôn chỉ có một cách giải quyết.
Lăng Hàn ra tay.
Ầm!
Lực lượng vô cùng ngưng tụ hóa thành bàn tay to ngập trời đánh ra từ giữa sườn núi ấn hướng Nhan Vô Nguyệt.
Giọng Xung Viêm từ đỉnh núi vọng xuống:
- Lăng Hàn, ngươi dám hành hung trước mặt bản tôn, thật là gan to bằng trời!
Nhanh hơn thanh âm là bàn tay to kịp lúc đè tay to của Lăng Hàn xuống.