- Cẩn thận, nếu như gặp nguy hiểm, tuyệt không nên miễn cưỡng.
- Ta rõ ràng.
Thiên Phượng Thần Nữ đi về phía trước, cánh chim của nàng tự mình trương động, tỏa ra lực lượng huyết thống của Vân Phượng bộ tộc.
Ba con Phượng thi đồng thời mở cánh, vây quanh Thiên Phượng Thần Nữ lại, sau đó liền vắng lặng, không còn có một chút xíu động tĩnh.
Lăng Hàn không cảm ứng được khí tức của Thiên Phượng Thần Nữ, hắn không thể đột phá thần thức của Thánh Nhân ngăn cách a.
Hẳn không có vấn đề.
Nếu như Thánh Vương muốn giết người, cần gì phiền phức như vậy, một ý nghĩ là được. Dù cho ba con lão Phượng đã sớm chết, nhưng hổ chết còn uy, một ý nghĩ có thể chém Tiểu Thánh diệt Trung Thánh, để Đại Thánh cũng không dám tới gần.
Đây là cơ duyên của Thiên Phượng Thần Nữ, có lẽ sẽ làm cho nàng thoát thai hoán cốt.
Lăng Hàn lộ ra nụ cười, sừng Chân Long đã có, bây giờ nhìn lại lông Thiên Phượng cũng có. Ba con Chân Phượng Thánh Vương cấp a, tùy tiện rút một cọng lông đuôi là được.
- Trong rương là cái gì?
Loạn Tinh nữ hoàng rất tò mò.
- Mở ra nhìn.
Lăng Hàn leo lên chiến xa, đây là một vật phẩm cực kỳ cổ xưa, hai bên tay cầm có đầy vết tích, đều là do thần binh đánh ra, có sát khí sôi trào.
Lăng Hàn cũng không dám nhiễm, cẩn thận từng li từng tí tách ra.
Hắn muốn thu cái rương vào trong Hắc Tháp, vậy mặc kệ có nguy hiểm gì, Hắc Tháp cũng có thể trấn áp, nhưng vấn đề là, cái rương này thật giống như cùng chiến xa hòa thành một, mà chiến xa là ba con Chân Phượng làm cước lực, muốn thu lấy, vậy sẽ phải cùng nhau thu lấy ba con Chân Phượng.
Đây là chuyện không thể nào, tuy ba con Chân Phượng đã sớm chết, nhưng trong thi thể vẫn như cũ có chấp niệm không tiêu tan, bằng không không thể hoành hành ở trong Tinh Vũ, sau khi cảm ứng được pháp quyết triệu hoán liền bay tới.
Trừ khi ý chí của Lăng Hàn còn mạnh mẽ hơn ba con Chân Phượng, liền có thể mạnh mẽ thu lấy, mà điều này hiển nhiên là không thể.
- Ta mở rương, ngươi lui về phía sau một chút.
Lăng Hàn quay đầu nói với Loạn Tinh nữ hoàng.
Lúc này Nữ Hoàng cũng không có nghe theo, mà lấy ra viên gạch:
- Ngươi mở, vạn nhất có công kích nổ ra, ta đến che.
Chính là viên gạch ở tay, thiên hạ ta có.
Lăng Hàn thấy nàng kiên trì, cũng gật gật đầu.
Có Nữ Hoàng thay hắn chặn một hồi, vạn nhất có nguy hiểm hắn vẫn có thể mang hai người vào Hắc Tháp.
Hắn hạ thấp thân thể, đi mở rương.
Cái rương không thể chuyển, nhưng muốn mở ra hẳn dễ dàng hơn rất nhiều a.
- Thật nặng!
Lăng Hàn nhe răng, hắn cảm giác được rương có chút buông lỏng, nhưng trầm trọng còn đáng sợ hơn Thập Vạn Đại Sơn, quả thực chính là một tinh cầu a. Hắn bạo phát toàn lực, nguyên lực, thể lực đồng thời vận chuyển, cái rương mới khẽ nâng lên một chút.
Cái này cũng là hắn, bằng không biến thành người khác, cho dù có lực lượng như vậy cũng không được, chỉ có thể kéo đứt đoạn tay của mình.
Quá nặng.
Rương mở ra một cái khe, có hào quang lóng lánh, thật giống như có một bí bảo kinh thế sắp xuất hiện trên đời.
- A!
Lăng Hàn bạo phát một tiếng rống to, toàn lực ra hết, lại nhấc rương cái lên một chút.
Lúc này, hắn cảm giác trong tay buông lỏng, cái rương lại tự mình mở ra.
Lăng Hàn lui về phía sau một bước, cùng Loạn Tinh nữ hoàng đứng chung một chỗ, mà Nữ Hoàng Đại Nhân thì giơ viên gạch lên thật cao, cẩn thận đề phòng.
Vù, cái rương mở ra, một đạo hào quang ngút trời, như mở ra một thần tàng tuyệt thế.
Thật lâu sau, hào quang này mới dần dần nhạt đi, nhưng trong rương vẫn như cũ có ánh sáng phun trào, chỉ là không giống trước sáng rừng rực như vậy.
Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng không khỏi tới gần, muốn xem tỉ mỉ, thực sự là quá hiếu kỳ.
- Ồ?
Bọn họ phát ra tiếng kinh ngạc, bởi vì trong rương không phải bày đặt bảo vật gì, mà là một mảnh hỗn độn, căn bản nhìn không thấu.
Cái này là cái quỷ gì?
- Mỗi đóa hoa là một thế giới, trong một rương này cũng là một thế giới?
Sắc mặt Lăng Hàn quái lạ, di bảo của Thiên Hà Vương lại lấy phương thức này hiện ra?
- Vào xem xem?
Loạn Tinh nữ hoàng nhìn Lăng Hàn trưng cầu ý kiến.
- Được!
Lăng Hàn gật đầu, hắn vốn là người có lòng hiếu kỳ to lớn, nếu đã đến một bước này, tự nhiên không có đạo lý lùi bước.
Cẩn thận nên có là phải, Lăng Hàn lấy ra một con yêu thú trong Hắc Tháp, ném vào trong rương.
Đây là một con trâu hoang, phần sau trước tiên đụng vào rương, lập tức như đá chìm đáy biển lõm vào, ở trong quá trình rơi, tuy nó đang giãy dụa, nhưng không có dáng vẻ bị thương gì, chỉ là vô lực tránh thoát.
Rất nhanh, con trâu hoang này biến mất rồi.
Lăng Hàn lại ném vào hổ, lang gì đó.
- Chủ nhân, ta là Tiểu Đế, ngươi đừng ném ta vào a.
Tu La Ma Đế cũng bị Lăng Hàn nắm ra, hắn lập tức doạ trắng mặt, vội vã lớn tiếng gọi, thật sợ Lăng Hàn tiện tay vứt ra.
Hắn nhát gan sợ chết, đã không cho là nhục.
Lăng Hàn cười hì hì, thử nhiều lần như vậy, hắn có chín mươi chín phần trăm nắm chắt, chí ít quá trình tiến vào rương sẽ không gặp nguy hiểm, còn bên trong là cảnh tượng thế nào liền không biết.
- Vào xem xem.
Hắn đá ra một cước, Tu La Ma Đế nhất thời lăn tiến vào, sau đó Lăng Hàn kéo Nữ Hoàng lên, cùng một chỗ nhảy vào trong rương.
Vù, ở trong lực lượng hấp kéo không thể chống cự, ba người Lăng Hàn đã đi tới dưới chân một ngọn núi, phía trước là một Đại Sơn, nhưng trên đỉnh núi ấn lại một cái móng vuốt to lớn, bị chém đứt, còn có máu tươi đang tuôn ra, thật giống như chỉ mới hôm qua.
Mà ở bên ngoài, một chiếc tinh thuyền lấy tốc độ thật nhanh tiếp cận, đột nhiên dừng lại, nhảy ra bảy người.
Bảy người này, đều là người trẻ tuổi anh khí bừng bừng, bốn nam ba nữ, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, toả ra khí tức đặc hữu của Vương giả.
- Lão tổ suy tính quả nhiên không sai, nơi này có cơ duyên lớn xuất thế!
Một người thanh niên nói.
- Đó là tự nhiên, Lão tổ bói toán thiên hạ vô song a.
- Đây là bí bảo gì?
- Không biết, nhưng nếu Lão tổ để chúng ta đi một chuyến, tất nhiên không đơn giản.
- Đây là ba con Phượng Vương, trời!
- Ba con Phượng Vương làm cước lực, thật là bạo tay!
- Bí tàng như vậy, tất nhiên bất phàm!
- Làm sao cái rương đã bị mở ra?
- Không sao, Lão tổ nói rồi, cơ duyên ở trong rương, coi như có người giành trước một bước, lực lượng của bảy người chúng ta, dưới Thánh Nhân còn có đối thủ sao?
- Chỉ sợ có Thánh Nhân ra tay.