Vị nữ Thiên Tôn này cười nói.
Bên Lăng Kiến Tuyết thương lượng một chút, phái ra một người nghênh chiến.
Đại chiến kéo dài ba ngày, lại là lấy Ngọc Lan Thiên Tôn một chiêu thắng hiểm kết thúc.
Trận chiến thứ hai, do đám người Lăng Kiến Tuyết phái ra người trước, kết quả lại thu hoạch một bại.
Liên tiếp sáu tràng, bên Lăng Kiến Tuyết liên tục thua sáu tràng, để mỗi người sĩ khí sa sút.
Chẳng lẽ liên chiến mười tràng, bọn hắn thua liền mười tràng sao?
Trận chiến thứ bảy, do đối phương phái người xuất chiến trước, đây là một người trẻ tuổi phong độ nhẹ nhàng.
- Tê, Mật Văn Bách tự mình xuất chiến?
- Bọn hắn đây là muốn nhất cỗ tác khí bắt bảy thắng, phá hủy ý chí chiến đấu của chúng ta sao?
- Bản thân Mật Văn Bách là Nhị Bộ đỉnh phong, nghe nói ở thời điểm Nhất Bộ dung hợp bảy lực lượng vị diện, chiến lực viễn siêu Nhị Bộ đỉnh phong.
- Trận chiến này liền phái một người bình thường đi, chúng ta ở ba trận cuối cùng liều một phen, tranh thủ bắt ba khoáng mạch.
Bên Lăng Kiến Tuyết đều lộ ra vẻ kiêng dè, đối phương phái ra là đệ nhất cao thủ, bằng tâm mà nói, bọn hắn cái nào cũng không phải đối thủ.
Trận này tất bại, có thể phái ai lên đây?
Thân là Thiên Tôn, ai cũng muốn mặt mũi, ai nguyện ý biết rõ tất thua còn nhảy ra? Nói không chừng còn muốn bị trọng thương, kia liền càng thua lỗ.
Đám người hai mặt nhìn nhau, không người đứng ra.
Mật Văn Bách cười nhạt một tiếng:
- Không người ứng chiến sao? Vậy coi như trận này các ngươi tự động bỏ quyền, bản tôn tái chiến trận thứ tám.
Như vậy sao được?
Nhưng vấn đề là, ai nguyện ý đi chắn lỗ thương này?
Lăng Kiến Tuyết nhìn về phía Lăng Hàn:
- Cha, ngươi ra tay đi.
Lăng Hàn thần du vật ngoại, hắn đang thăm dò khoáng mạch nơi này, xem có đồ tốt hay không, bởi vậy, hắn cũng không nghe Lăng Kiến Tuyết nói, thẳng đến bị con trai dùng khuỷu tay ủi một lúc, hắn mới phản ứng được.
- Tốt.
Hắn thờ ơ nói, sải bước đi ra ngoài.
Tất cả mọi người lắc đầu, nói thẳng Lăng Kiến Tuyết hố cha, đây là tất bại, nói không chừng còn muốn bị thương nặng, ngươi lại giật dây lão tử mình xuất chiến, cái này có bao nhiêu bất hiếu a?
- Không chủ động nhận thua?
Mật Văn Bách cười hỏi.
Lăng Hàn nhún vai:
- Chưa từng có thói quen này.
Mật Văn Bách cũng không tức giận nói:
- Vậy không có ý tứ, về sau ngươi sẽ có.
- Ha ha.
Lăng Hàn móc móc lỗ tai.
- Ngươi là muốn dùng miệng pháo oanh bại ta sao?
Nụ cười của Mật Văn Bách không khỏi cứng đờ, miệng pháo? Ngươi mới là miệng pháo có được hay không! Sắc mặt hắn chuyển sang lạnh lẽo, thản nhiên nói:
- Chọc giận bản tôn, đối với ngươi không có một chút chỗ tốt!
- Thật sự là nói nhảm nhiều!
Lăng Hàn sải bước đi qua, tốc độ của Thiên Tôn nhanh bực nào, dù hắn không có phát huy cực tốc, nhưng hai ba bước đã đi tới trước mặt Mật Văn Bách, một quyền đánh tới.
- Thật to gan…
Bành!
Mật Văn Bách một câu còn chưa nói hết, cả người đã bị Lăng Hàn đánh bay ra ngoài, bành bành bành, hắn một hơi đụng gãy mười mấy ngọn núi, lúc này mới hết lực lượng, rơi vào trong một ngọn núi lớn.
Cái này... toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều người càng há to miệng, không thể tin được.
Đây chính là Mật Văn Bách a, như thế nào ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi?
Lăng Hàn thu hồi nắm đấm, cười nói:
- Ta có thể lại đánh ba trận không?
Nghe được Lăng Hàn nói, những người đối diện kia vội vàng lắc đầu.
Mật Văn Bách cũng không phải đối thủ của Lăng Hàn, vậy ai lên cũng bị Lăng Hàn miểu sát, muốn để Lăng Hàn tái chiến ba trận, vậy cũng chỉ là sự tình vung nhiều ba quyền, ba khoáng mạch bị Lăng Hàn cầm đi.
- Lăng Hàn? Lăng Hàn! Ta nghĩ ra rồi!
Rốt cục, người trước đó một mực nói danh tự Lăng Hàn quen tai vỗ hai tay, hắn cuối cùng nhớ ra Lăng Hàn là ai rồi.
Đây chính là người lúc trước sáng tạo lịch sử vạn cổ a, có tư thái vô địch.
Lăng Hàn không khỏi thở dài, làm sao lại không thể thắng liên chiến a, cái này là quy củ gì.
Hắn đi trở về, người trận doanh phe mình vẫn chưa có hoàn hồn, da đầu còn run lên.
Sau đó, Lăng Kiến Tuyết ra sân, mượn dư uy của Lăng Hàn, đối thủ còn ở trong lúc khiếp sợ, hắn cũng thắng được một trận.
Nhưng trận thứ chín cùng thứ mười, đối phương cuối cùng tỉnh hồn lại, thắng liền hai trận.
Bởi vậy, mười khoáng mạch chính là đối phương cầm tám, đám người Lăng Hàn chỉ có thể cầm hai.
Lăng Hàn không khỏi cảm khái, hắn một đường đi tới chưa từng thua thiệt qua, đều là hắn chiếm tiện nghi, nhưng bây giờ thế mà thua, mười đầu khoáng mạch chỉ chiếm hai đầu, quả thực là thiên đại sỉ nhục.
Không có cách, ai bảo con trai mình cố chấp, cổ hủ chứ?
Bất quá, cụ thể đầu khoáng mạch nào thuộc về ai?
Ở thời điểm này, Lăng Hàn biểu hiện cực kỳ cường thế, căn bản không để ý tới người khác nói thế nào, hắn trực tiếp tuyển hai đầu, không dung bất luận kẻ nào phản đối.
Hắn là nói như vậy, ai có ý kiến, đánh thắng hắn lại nói.
Ai dám cùng ngươi đánh a?
Nhìn xem Mật Văn Bách, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại đây này.
Không có người phản đối, cứ quyết định như vậy.
- Cha, ngươi cũng không phải Nguyên Thạch đại sư, chọn bậy cái gì a.
Lăng Kiến Tuyết tìm tới, kỳ thật bọn hắn cũng mời Nguyên Thạch đại sư tới, dù sao khoáng mạch cũng có thể là phế khoáng, đương nhiên phải tìm tốt nhất.
Nhưng Lăng Hàn làm như vậy, để Nguyên Thạch đại sư không có không gian phát huy, một mực nói Lăng Hàn hồ nháo.
- Không cần để ý tới.
Lăng Hàn khoát khoát tay, hắn sao có thể là làm loạn, tuyển hai đầu khoáng mạch
chính là tối ưu nhất. Bất quá khoan hãy nói, mười khoáng mạch này đều rất không tệ, không có một cái là phế khoáng.
Ngày thứ hai, đám người liền bắt đầu đào quáng.
Hiện tại không có quá nhiều tạp dịch có thể dùng, đám người cũng chỉ có thể tự mình động thủ, Thiên Tôn lại như thế nào, nhất định phải tự thân lên trận đi đào quáng.
Bọn hắn ước định cẩn thận, đồ vật là ai móc ra, vậy thì về người đó, chỉ nhìn vận khí.
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không khách khí, nếu không phải hắn xuất thủ, những người này ngay cả một cái mạch khoáng cũng khó có khả năng đạt được. Hắn từ đầu tới đuôi đi qua một lần, thu lượng lớn nguyên thạch có giá trị vào không gian Tiên Khí.
Bị hắn quét qua như thế, mặc dù còn có một số đồ vật lưu lại, nhưng đâu còn vật gì có giá trị?
Tất cả mọi người phiền muộn, như thế nào đào nửa ngày, đều là chút Tiên Kim nhỉ?