Ở trước mặt hắn, là một ngọn núi cao vút trong mây, ngay cả hắn mở ra Chân Thị Chi Nhãn cũng không cách nào nhìn thấy đỉnh núi, khu vực che khuất trong mây phỏng chừng cũng phải mấy vạn trượng.
Này chính là chính phong của Thiên Phong Sơn, Xuyên Vân Phong.
Ngoại trừ chính phong này, còn có bảy phụ phong, tương tự cực cao, nhưng không có một ngọn núi nào cao giống nhau.
Đến nơi này liền không thể điều khiển Xuyên Vân Toa chạy loạn, Lăng Hàn hạ xuống đi bộ.
Đây chính là trọng địa của Lẫm Thiên Tông, rất nhiều nơi nghiêm cấm thông hành, bày xuống các loại cấm chế, có đệ tử trong tông phụ trách tuần tra.
Lăng Hàn không phải đến lừa bịp, bởi vậy hắn hoàn toàn không có dự định lợi dụng Hắc Tháp tiến vào cấm địa, mà đi đại đạo, đi tới dưới một toà thứ phong.
Hắn hỏi thăm một chút mới biết, nguyên bản một chủ bảy thứ phong đều không đồng ý người ngoài tiến vào, nhưng mấy ngày nay không giống, trong tông có mấy vị đệ tử đệ tử hạt giống đang muốn chiêu thu thị vệ, hấp dẫn rất nhiều người đến đây tòng quân.
Trước đã nói, chỉ có đệ tử đệ tử hạt giống mới có tư cách chiêu thu thị vệ, mà trở thành thị vệ, ngoại trừ không thể được tài nguyên tu luyện, đãi ngộ khác kỳ thực không khác đệ tử chính thức, thậm chí khi đệ tử đệ tử hạt giống được Tam Nguyên Thượng Nhân chỉ điểm, vẫn có thể ở một bên bàng thính!
Hấp dẫn như vậy lớn cỡ nào?
Đừng nói người tiến vào không được Lẫm Thiên Tông, ngay cả trong Lẫm Thiên Tông, rất nhiều đệ tử bình thường cũng hao tổn tâm cơ muốn trở thành thị vệ của một đệ tử đệ tử hạt giống nào đó.
Lại nói, mỗi một đệ tử đệ tử hạt giống tương lai tất trở thành cường giả tuyệt thế, chí ít cũng là tồn tại Nhật Nguyệt Cảnh Đại viên mãn, ngưỡng cửa Tinh Thần cảnh xác thực quá khó vượt qua. Nhưng Nhật Nguyệt Cảnh Đại viên mãn còn chưa đủ trâu bò sao?
Nếu có thể nương nhờ vào cường giả như vậy, đối với ngày sau mình phát triển cũng có giúp đỡ cực lớn.
Nói tóm lại, hiện tại Bạch Vân Phong, một trong bảy thứ phong là người đông như mắc cửi, đều khát cầu trở thành thị vệ của một đệ tử đệ tử hạt giống nào đó.
Mỗi một tên đệ tử đệ tử hạt giống nhiều nhất chỉ có thể nắm giữ ba thị vệ, tự nhiên là nhiều người thịt ít, muốn cướp phá đầu.
- Tránh ra, tránh ra!
Chỉ nghe phía sau truyền đến thanh âm, bốn tên nam tử mở đường mà đến, phía sau là một người trẻ tuổi khuôn mặt âm trầm, khí huyết dồi dào, rất trẻ, nhưng tu vi thình lình đạt đến Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn, rất kinh người.
- Đây là người nào, hung hăng bá đạo như thế, lẽ nào là đệ tử trọng điểm?
Phụ cận có người nói.
- Ngươi ngay cả hắn cũng không biết?
- Ta tại sao phải biết hắn?
- Khà khà, hắn là Trương Đồng, thị vệ của Dương Hạo đại nhân.
- Cái gì, Dương Hạo! Chính là thiên tài siêu cấp kia, chỉ dùng sáu trăm năm liền đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh Dương Hạo Dương đại nhân?
- Đương nhiên!
- Tê… có điều, trâu bò cũng là Dương đại nhân, cùng hắn có quan hệ gì?
- Ngươi không biết, Trương Đồng đã từng là đệ tử trọng điểm của Lẫm Thiên Tông, cố ý từ bỏ thân phận này vào dưới trướng của Dương đại nhân! Lúc trước rất nhiều người nói hắn ngốc, nhưng bây giờ thì sao, thậm chí có chút đệ tử đệ tử hạt giống cũng muốn đi theo Dương đại nhân, đáng tiếc Dương đại nhân căn bản khinh thường!
- Thật hay giả?
Trong khi nói chuyện, bốn người mở đường đã đi tới phía sau Lăng Hàn, những người khác đều ngoan ngoãn nhường đường, để Lăng Hàn có vẻ rất đột ngột.
- Tiểu tử, không nghe bảo ngươi cút sao?
Bốn tên nam tử này đều lạnh lùng hừ nói.
Lăng Hàn cười nhạt:
- Thực lực không mạnh, nhưng phô trương không nhỏ a.
- Cái gì!
Một tên nam tử đi lên.
- Ngươi có biết, Thiếu chủ nhà ta là ai hay không?
- Há, là ai?
Lăng Hàn cười nói, hắn là thật không để ý.
- Trương Đồng, Đồng thiếu!
Tên nam tử này ngạo nhiên nói, tựa hồ mình chính là Trương Đồng kia.
Lăng Hàn nha một hồi, nói:
- Nói như vậy, các ngươi chính là chó săn của chó săn, là nhị cẩu tử sao?
- Ngươi, ngươi, ngươi…
Nam tử kia tức giận đến chỉ vào Lăng Hàn.
- Ngươi sống thiếu kiên nhẫn sao?
- Há, đây chính là đạo đãi khách của Lẫm Thiên Tông?
Lăng Hàn hỏi.
- Sai rồi, chúng ta không phải đệ tử của Lẫm Thiên Tông, sẽ không bị tông quy hạn chế.
Nam tử này âm trầm nói, sau đó vung tay.
- Các anh em, chúng ta đến cho tên này một cái giáo huấn sâu sắc.
- Khà khà khà!
Ba người khác cũng đứng dậy, dồn dập nhìn chằm chằm Lăng Hàn, như Ngạ Lang nhìn thỏ trắng vậy.
Sau khi Lăng Hàn tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, khí tức nội liễm, cả người thâm trầm như Đại Hải, rất khó nhìn ra hắn mạnh mẽ. Mà hắn đột phá cực hạn của Sơn Hà Cảnh đã là sự tình một tháng trước, hắn bây giờ, lực lượng thẳng tiến Thất Tinh!
Lực lượng Thất Tinh ở Sơn Hà Cảnh đỉnh cao, khái niệm này nghĩa là gì?
Hắn liếc nhìn Trương Đồng nói:
- Thủ hạ của ngươi cắn loạn, ngươi mặc kệ không quản sao?
- Đánh gãy răng hắn cho ta!
Trương Đồng biến sắc, lạnh lùng nói.
Nguyên bản hắn cũng không để Lăng Hàn ở trong mắt, loại tiểu nhân vật này đánh thì thôi, hắn sẽ không thèm liếc mắt nhìn, hung hăng thì đã sao, tại sao thị vệ của Dương Hạo đại nhân không thể hung hăng, phải biết Tam Nguyên Thượng Nhân cũng có ý định thu Dương Hạo làm đệ tử thân truyền a!
Một khi Dương Hạo thật thành thân đồ của cường giả Hằng Hà Cảnh, vậy hắn nghênh ngang mà đi ở Lẫm Thiên Tông thì đã làm sao?
- Khà khà khà!
Bốn con chó săn cười gằn, Trương Đồng làm người bá đạo, bọn họ cũng hung hăng quen rồi, hoàn toàn không biết cái gì gọi là thu liễm.
Người ở phụ cận vội lui lại, sợ bị chiến đấu ảnh hưởng.
Kia là Trương Đồng a, ai dám quản chuyện vô bổ? Lại nói, bọn họ cũng không phải đệ tử của Lẫm Thiên Tông, lại có lập trường gì đến quản việc này?
- Hừ, khinh người quá đáng!
Đúng lúc này, chỉ thấy một cô gái mặc áo xanh từ trong đám người đi ra.
- Một bầy chó săn mà thôi, cũng dám hung hăng như thế!
Trương Đồng liếc mắt nhìn nàng, không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm.
Này là một mỹ nữ tuyệt sắc, tóc đen như thác nước, da thịt trắng tuyết, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt to, thật giống như biết nói, tràn ngập mị lực của thiếu nữ.
Trong lòng hắn không khỏi rung động nói:
- Vị cô nương này, xưng hô như thế nào?
- Ngươi quản ta là ai, bổn cô nương chính là không ưa loại ác bá tùy ý bắt nạt người như các ngươi!
Thanh Y mỹ nữ nghểnh cái cổ lên nói, như thiên nga kiêu ngạo.
---------------