Trương Thiên Ngôn có loại cảm giác không biết nói gì, dựa vào, ta đúc Bảo Khí thành hình tháp ngươi cũng khó chịu?
- Đánh bạo ngươi!
Lăng Hàn tay phải cầm kiếm, nhưng tay trái lại Thiên Biến Vạn Hóa, khi thì chưởng, khi thì quyền, khi thì vung lên, đánh ra điện mâu, biến hóa ở một ý niệm.
Hắn đã đi ra Đạo của mình, võ đạo quyết không cực hạn ở hình, mà tùy tâm mà động.
Trương Thiên Ngôn lại khổ không thể tả, Lăng Hàn công kích nhìn như lộn xộn, nhưng hết lần này tới lần khác lại uy lực vô cùng lớn, nhìn như hắn ở trên lực lượng còn chiếm thượng phong, trên thực tế hắn đã rơi vào hạ phong, để cho hắn không có cách nào lý giải.
Nhưng hắn dù sao cũng là Tiên Vương tầng tám, chứng kiến trên mặt Lăng Hàn bao lấy bảo quang, phảng phất như có một Tiên Linh muốn từ trong cơ thể hắn đi ra, không khỏi thốt lên:
- Ngươi đi ra Đạo của mình!
Hắn biết rõ, muốn thành tựu Thiên Tôn, một bước trụ cột nhất, cũng là trọng yếu nhất, cái kia chính là đi ra Đạo của mình.
Mỗi một vị Thiên Tôn đều là độc nhất vô nhị, dù như môn hạ của Lâm Lạc có ba vị Thiên Tôn, nhưng một bước cuối cùng không ai không phải tự mình bước ra, sư phụ chỉ có thể tạo được tác dụng dẫn dắt, mà không cách nào làm cho hậu bối theo cước bộ của mình nhắm mắt theo đuôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn vô cùng ghen ghét.
Mặc dù nói đi ra Đạo của mình không có nghĩa là nhất định có thể trở thành Thiên Tôn, nhưng vượt qua một bước mấu chốt nhất, đã quét dọn cửa ải lớn nhất đột phá Thiên Tôn rồi.
Người như vậy, rõ ràng còn chạy vào Tiên Vương mộ địa?
- Ngươi là tự mình muốn chết!
Hắn lạnh lùng nói, lòng ganh tỵ để cho hắn hận không thể lập tức oanh giết Lăng Hàn.
- Ngươi mới là chạy tới tìm chết, còn đả thương thê tử của ta, đem ngươi bầm thây vạn đoạn cũng không thể giải mối hận trong lòng ta!
Lăng Hàn rống to, kiếm ra, vầng sáng sáng chói vô tận, hắn cũng không hề giữ lại, thôi phát chiến lực đến mức tận cùng.
Trương Thiên Ngôn không tin chiến lực của Lăng Hàn có thể một mực duy trì ở trình độ cao như vậy, quá không hợp lý rồi.
Cho nên, hắn nửa bước cũng không lui, chiêu chiêu cùng Lăng Hàn liều mạng, phải nhanh một chút oanh đến Lăng Hàn lộ ra trạng thái hiện tại, đến lúc đó, hắn thu hoạch đầu người của Lăng Hàn, sẽ bắt lấy Nữ Hoàng, thu hoạch kinh người.
Cơ duyên đương nhiên nương theo lấy nguy hiểm.
Hiện tại bày ở trước mặt hắn chính là cơ duyên lớn nhất, nguy hiểm không phải rất bình thường sao?
Ông, hắn đã phát động ra đòn sát thủ.
Tinh thần trùng kích!
Cái này quá đáng ghét, dù Lăng Hàn sớm có chuẩn bị cũng vô dụng, chỉ cảm thấy đại não đau xót, đã trúng chiêu.
- Bổn tọa không thể không thừa nhận ngươi rất cường đại, cũng vô cùng yêu nghiệt, nhưng ngươi cuối cùng quá non rồi, cảnh giới quá thấp là nhược điểm ngươi không có cách nào cải biến!
Trương Thiên Ngôn thừa cơ giết tới, kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú như thế nào, bắt được sơ hở liền tấn công mạnh, một hơi tiêu diệt đối thủ.
Lăng Hàn cười lạnh, bỗng nhiên gọt ra một kiếm.
- Cái gì!
Trương Thiên Ngôn quá sợ hãi, ở hắn nghĩ đến, bị tinh thần trùng kích của hắn ảnh hưởng, dù thần hồn của Lăng Hàn không bị thương, như thế nào cũng phải đình trệ non nửa cái hô hấp, cái này đủ để cho hắn hoàn thành tuyệt sát rồi.
Một kiếm này, vượt quá dự liệu của hắn.
Dưới chân hắn vội vàng điểm một cái, muốn tránh thoát một kích, nhưng đã chậm.
Phốc, huyết hoa vẩy ra.
Trương Thiên Ngôn vội vàng thối lui trăm trượng, hắn nhìn cánh tay trái trống rỗng, bị sóng vai chặt đứt, chỉ có máu tươi ồ ồ tuôn ra.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Hắn cắn răng nói, không nghĩ tới thợ săn như hắn ngược lại thành con mồi, bị kinh nghiệm lừa gạt rồi.
- Nói muốn giết ngươi rồi!
Lăng Hàn nhảy ra, một kiếm chém tới.
Hắn xác thực vẫn sẽ bị tinh thần trùng kích ảnh hưởng, nhưng hiện tại gần kề chỉ để cho hắn đau đớn mà thôi, tựa như thân thể bị chém một kiếm, sẽ đau nhức, nhưng dựa vào ý chí cứng cỏi hoàn toàn có thể nhịn được.
Trương Thiên Ngôn lại phát tinh thần trùng kích, hai tay thì hóa thành nắm đấm, đồng dạng không ngừng công kích.
Lăng Hàn chỉ cảm thấy Thức Hải sôi trào, ở dưới tinh thần trùng kích vô cùng khó chịu, mà càng như thế, chiến ý của hắn lại càng cuồng bạo, đuổi theo Trương Thiên Ngôn mãnh liệt chém, không oanh giết đối thủ này là thề không bỏ qua.
Trương Thiên Ngôn lại không có chiến ý mạnh như vậy, tuy hắn lấy tinh thần trùng kích đã tạo thành thương tổn không nhỏ với Lăng Hàn, nhưng bản thân cũng bị Lăng Hàn lấn đến gần, dù Tiên Ma kiếm không có trực tiếp chém trúng hắn, nhưng kiếm khí lăng lệ ác liệt y nguyên đủ để cho hắn ăn thiệt thòi.
Mấu chốt là cái gì, cánh tay trái của hắn bị gọt đoạn, đây chính là bị Tiên Ma kiếm trực tiếp chặt bỏ, sát khí vô tận cũng thông qua miệng vết thương tiến nhập trong cơ thể hắn, đang điên cuồng tàn sát bừa bãi.
Tiên Khí chi uy há có thể coi thường, huống chi Tiên Ma kiếm vượt xa Tiên Khí.
Trương Thiên Ngôn là Tiên Vương tầng tám không sai, nhưng cũng không có khả năng gánh vác được lực phá hoại của Tiên Ma kiếm.
Nếu như hắn có thời gian ngồi xuống chữa thương, như vậy vẫn có thể bức sát khí của Tiên Ma kiếm ra khỏi cơ thể, nhưng bây giờ bị Lăng Hàn quấn quít, hắn lại ở đâu có thời gian?
Đây là lấy thương đổi thương.
Lăng Hàn liều mạng Thức Hải bị không ngừng trùng kích, thất khiếu tràn ra máu tươi, lại không ngừng công kích, chiến ý lăng thiên, đồng dạng chế tạo cho Trương Thiên Ngôn phiền toái cực lớn, kiếm khí tung hoành, để cho hắn cũng vết thương chồng chất.
Hai người thương thế bất đồng, nhưng lực phá hoại lại không sai biệt lắm, liền xem ai nhịn không được trước rồi.
Trương Thiên Ngôn rất nhanh liền lộ ra thoái ý, hắn sợ cho dù có thể chém giết Lăng Hàn, mình cũng sẽ bị thương nặng, cùng Lăng Hàn chung một chỗ bị giết.
Hắn tham lam, có thể đạt tới tầng tám, hắn tự nhiên cũng có thể khống chế tham lam của mình, cắn răng một cái, quay người bỏ chạy.
Một mình hắn tuyệt không bắt được Lăng Hàn, huống chi chiến lực của Nữ Hoàng cũng không thể khinh thường.
Đi, đi tìm giúp đỡ, quay đầu lại đến trấn áp hai người này, dù sao có hai kiện Tiên Khí, đủ chia.
- Cho ngươi đi sao?
Lăng Hàn sao có thể cho đối phương đào tẩu, triển khai quy tắc không gian, lập tức làm cho không gian như vùng lầy.
- Bổn tọa muốn đi, ngươi ngăn cản được sao?
Trương Thiên Ngôn cuồng tiếu, Tiên Vương tầng tám một lòng muốn chạy trốn, ngay cả Tiên Vương tầng chín cũng rất khó ngăn cản, huống chi là tầng năm nho nhỏ.