Chỉ bốn ngày, Lăng Hàn liền luyện hỏng hai mươi vạn Chân Nguyên Thạch tiền vật liệu, đây đủ để thế lực như La gia đau lòng không ngớt. Mà cái này chỉ là Thần Đan cấp hai, nếu như cấp ba, cấp bốn, cấp năm, mỗi phế một lò, vậy sẽ làm người ta khóc.
Lăng Hàn tổng cộng bỏ ra trăm vạn Chân Nguyên Thạch ở dược liệu, mà chỉ có mười vạn là vật liệu luyện chế Khí Thiên Đan, cái khác tất cả đều là Thiên Cơ Đan, còn Thần Đan cấp ba cùng Thần đan cấp bốn, hắn tạm thời còn không cân nhắc.
- Tất cả nhân viên, toàn bộ lên boong tàu tập hợp.
Một thanh âm đột nhiên vang vọng toàn bộ thân thuyền, là âm thanh của Dương Thiết Thành.
- Xảy ra chuyện gì?
Thủy Nhạn Ngọc hỏi.
- Không biết, đi lên trước xem một chút.
Lăng Hàn lắc đầu.
Hai người ra khoang thuyền, vừa vặn Khương An Vân cũng từ sát vách đi ra, vẻ mặt hiểm độc, dùng ánh mắt hung tợn không ngừng quét Lăng Hàn, thật giống như một đôi gian phu dâm phụ bị hắn bắt gian ở trên giường vậy.
Ở hắn nghĩ đến, cô nam quả nữ ở trong một gian phòng có thể làm chuyện gì tốt? Khẳng định là y y a a.
Bọn họ đi tới đầu thuyền, chỉ thấy đã có mấy người tới trước.
- Chúng ta sắp tiến vào khu vực Độc Vụ.
Dương Thiết Thành nói, một bên chỉ về đằng trước.
- Ở trong Độc Vụ, thần thức, thị lực của chúng ta đều sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trước nửa thước.
Hắn dừng một chút lại nói:
- Vì lẽ đó triệu tập mọi người đến, chính là không muốn phát sinh chuyện không vui.
Sự tình rất hiển nhiên, một khi tiến vào trong khu vực Độc Vụ, vậy thần thức của hắn liền không thể bao phủ toàn bộ thuyền, xảy ra chuyện gì cũng sẽ ra ngoài khống chế của hắn. Mà trên chiếc thuyền này giương cung bạt kiếm hắn cũng không phải không biết, vạn nhất có người chết, hắn khẳng định sẽ gánh trách nhiệm.
Vì lẽ đó, mọi người đều ngoan ngoãn đi ra, ở dưới mí mắt của hắn, vậy thì không sợ có vấn đề gì.
Lăng Hàn nhìn lại xa xa, chỉ thấy chỗ trước mặt ba dặm, có một vụ khu màu đen, phạm vi rất lớn, căn bản không thể đi vòng qua. Phải biết ở trong vùng biển này, tốc độ của thuyền rất chậm, muốn vòng qua mà nói, phỏng chừng ít nhất phải hơn nửa ngày.
- Đây là đặc sắc của Tinh Thần Hải, thỉnh thoảng sản sinh Độc Vụ, chỉ là vì sao lại như vậy, thì đến nay không người nào biết.
Thủy Nhạn Ngọc ở bên cạnh hắn thấp giọng nói.
- Hiện tại ta rất có hứng thú, muốn xuống biển tìm tòi.
Lăng Hàn cười nói, sau đó lắc đầu.
- Làm sao nhóm hải tặc kia ngoan như thế, đã mấy ngày rồi còn không có động tĩnh.
Thủy Nhạn Ngọc cũng nhíu mày, có vẻ rất không vui.
Người khác đều sợ gặp hải tặc, nhưng hai người bọn họ lại ước gì gặp phải hải tặc.
- Phiền phức mọi người, ở trong lúc thông qua Độc Vụ, đều đàng hoàng mà đứng, không nên cử động, bằng không…
Dương Thiết Thành siết nắm đấm, trong ánh mắt tràn ngập uy hiếp.
Không có một người mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt mỗi người đều dao động bất định, hiển nhiên mỗi người đều có dự định.
- Cẩn thận!
Thủy Nhạn Ngọc có chút sốt sắng, ở đây không thiếu cao thủ Sơn Hà Cảnh đại cực vị, càng có cường giả đại viên mãn.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Không có chuyện gì, chờ sau đó chúng ta tiến vào Hắc Tháp tâm sự nhân sinh, tùy tiện bọn họ ở bên ngoài nháo ra sao cũng được.
Trong lòng Thủy Nhạn Ngọc dập dờn, gia hỏa này tán gẫu nhân sinh sẽ đồng thời thăm dò ở trên người nàng, cực độ lưu manh.
Thuyền cách đoàn sương mù màu đen kia đã càng ngày càng gần, bầu không khí trên thuyền đột nhiên trở nên sốt sắng lên.
- Chút nữa vừa vào sương mù, các ngươi liền làm thịt tiểu tử kia!
Khương An Vân nhìn thủ hạ phân phó nói.
- Nhưng mà thiếu bang chủ, Dương Thiết Thành ngay ở bên cạnh.
Một tên thủ hạ yếu yếu nói.
- Hừ, vậy thì thế nào, trong sương mù ngăn cách thần thức và thị lực, chỉ cần các ngươi ra tay nhanh, ai biết là các ngươi hạ thủ?
Khương An Vân nói, sau đó lại bỏ thêm một câu.
- Tuyệt đối không thể gây tổn thương đến người phụ nữ kia, bằng không, ta ném các ngươi vào biển chôn cùng!
- Vâng, thiếu bang chủ.
Hắc Ngũ Bang tổng cộng có tám người lên thuyền, bảy người còn lại đều chỉ có đàng hoàng lĩnh mệnh.
Khương Cát cả ngày tu luyện, còn hi vọng Khương An Vân nối dõi tông đường, bởi vậy coi như Khương Cát biết chuyện này, phỏng chừng còn có khả năng đi giúp đỡ.
Một bên khác, Tả Tiêu cùng Phạm Dũng cũng xì xào bàn tán, thương lượng chút nữa nên làm sao ra tay, mà hai người La gia đồng dạng không an phận, bốn mắt nhìn chằm chằm Lăng Hàn, đằng đằng sát khí.
Khuôn mặt của đám người Liễu Oánh cũng lạnh lẽo, sát cơ tứ phía.
Nam tử trung niên thì ánh mắt lấp loé, tự do bất định.
Thanh niên ôm kiếm, thiếu niên vải thô, cô gái mặc áo trắng thì đứng ở bên người Dương Thiết Thành, tựa hồ cũng ý thức được sẽ có một hồi cuộn sóng mãnh liệt, bọn họ không muốn bị cuốn vào trong đó.
Ngay ở trong bầu không khí như vậy, thuyền chậm rãi lái vào sương mù.
Nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy mình lập tức biến thành người mù, mở to hai mắt ngay cả cảnh vật trước mặt cũng không nhìn thấy, chỉ có đưa tay phóng tới trước mắt, mới có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.
Thần thức thì càng thảm, thả ra bên ngoài như bị món đồ gì nuốt chửng, hoàn toàn vô dụng.
Cũng còn tốt, thính lực vẫn còn, bằng không đồng thời mất đi thị giác, thính giác, thần thức, phỏng chừng không ít người sẽ phát điên.
Trên thuyền, hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ là trong nháy mắt, oành oành oành oành, lập tức có âm thanh chiến đấu truyền đến, gợn sóng lực lượng mãnh liệt, nhưng không thể cuốn lấy sương mù nơi này chút nào. Cũng còn tốt, thuyền là đặc chế, có thể đối kháng trọng lực đáng sợ, tự nhiên cũng cực kỳ kiên cố, chí ít Sơn Hà Cảnh là rất khó đánh hỏng.
- Dừng tay! Dừng tay!
Dương Thiết Thành không ngừng gào thét, hắn giết vào chiến đoàn, mặc kệ gặp phải ai, hắn nắm lấy một cái liền ném ra, oành oành oành, không ngừng đụng vào trên cây cột, khoang thuyền.
Các thuyền viên khác cũng gia nhập chiến đấu, nỗ lực ngăn cản hỗn chiến, nhưng đây chỉ để chiến đấu trở nên càng thêm hỗn loạn.
Trong sương mù, ai cũng thấy không rõ lắm, đều chỉ có thể dựa vào cảm giác mà hành động.
Gần như một nén hương thời gian sau, một tia ánh mặt trời đột nhiên chiếu xạ qua, sương mù bắt đầu biến mất.
Chiến đấu trong nháy mắt đình chỉ, khi bầu trời xuất hiện lần nữa, chỉ thấy tất cả mọi người đều đàng hoàng đứng ở vị trí ban đầu, tựa hồ vừa nãy mọi người đều là người văn minh, ai cũng không có ra tay.
---------------