Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân Ngã cảnh cường đại chính là nhìn lạc ấn hạch tâm trên Tiên Đỉnh nhiều ít, hơn nữa cũng phải xem chất lượng của hạch tâm.

Cho nên, cuối cùng, trong điều kiện tiên quyết phủ kín Tiên Đỉnh sẽ thấy được Tiên Đỉnh lớn nhỏ.

Tiên Đỉnh càng lớn lại càng trâu bò.

Cho nên, việc này cũng có quan hệ với Chú Đỉnh cảnh.

Tu luyện chính là một cảnh giới chồng lên một cảnh giới, đánh cơ sở càng rắn chắc, càng có khả năng xung kích cực hạn.

Đúng là như thế, Lăng Hàn mới có thể chú trọng mài giũa cơ sở, tuyệt đối không qua loa ở phương diện này.

Lăng Hàn mỉm cười:

– Thập biến của ta không giống.

Không giống thế nào?

Trong ánh mắt Khổng Vô Dạng mang theo nghi vấn, nhưng hắn cũng không hỏi ra miệng.

Hiển nhiên đây là bí mật to lớn, nếu như Lăng Hàn nguyện ý, hắn tự nhiên sẽ nói, không nguyện ý, hắn có hỏi cũng không được.

Thế hệ bạch ngân, hắn không có chút nhãn lực như thế hay sao?

– Ta chỉ có chín cái linh thân, nhưng mà, thời điểm đạt tới cửu biến đỉnh phong, ta lại ma diệt từng linh thân và dung hợp vào trong bản ngã.

Lăng Hàn giải thích.

Khổng Vô Dạng trợn mắt há hốc mồm.

Ngươi là tên điên!

Trong lòng hắn chỉ có ý nghĩ như thế.

Tuyệt đối là tên điên, có ai nghĩ ma diệt linh thân dung hợp cùng bản ngã?

Bởi vì linh thân có thể tự bạo, có thể giúp bản ngã khôi phục hoàn toàn trong nháy mắt, cho nên, dung hợp linh thân? Có ai nghĩ ra chủ ý nát như vậy, không phải không khác gì tự bạo linh thân hay sao?

Nhưng Lăng Hàn lại chọn con đường điên cuồng này, hắn còn mở ra thiên địa mới.

Võ đạo chính là như thế, nhiều đời tổ tiên trả giá thăm dò, khai quật cực hạn, đánh vỡ cực hạn, từ đó, người hậu thế có thể tham khảo và mô phỏng theo.

Cho nên, ngươi đi lên một con đường không có tiền nhân đi, ngươi có thể được gọi là tiên hiền.

Khó trách thực lực của Lăng Hàn trước đó không ngừng giảm xuống, đó là bởi vì đối phương ma diệt linh thân, mỗi khi ma diệt một linh thân, thực lực của hắn sẽ giảm xuống rất nhiều.

Khổng Vô Dạng hiểu rồi, nhưng bây giờ hắn trừ thở dài còn có thể làm cái gì?

Bại bởi một người điên như thế cũng không oan.

– Chỉ có chiến một trận.

Khổng Vô Dạng sinh ra chiến ý, Đế tử, chưa từng có người chờ chết.

Hắn thét dài một tiếng, thiêu đốt đế huyết tấn công Lăng Hàn.

Xem như có cốt khí.

– Tốt, ta sẽ tiễn ngươi lên đường trong trận chiến này.

Lăng Hàn gật đầu, hắn xuất thủ toàn lực tấn công Khổng Vô Dạng.

Mặc dù hai người xưa nay đối địch, nhưng biểu hiện của đối phương khi đối mặt với tử vong, Lăng Hàn quyết định cho đối phương thống khoái.

Người có dũng khí đều đáng giá tôn kính.

Bành! Bành! Bành!

Nhưng chỉ mười chiêu mà thôi, Khổng Vô Dạng đã bị đánh nát, thiêu đốt đế huyết cũng vô dụng.

Cảnh giới càng cao, thiêu đốt đế huyết mang tới trợ giúp càng nhỏ.

Lăng Hàn lục soát thân thể Khổng Vô Dạng, hắn cầm ra vài món pháp khí không gian, bảo vật rất ít.

– Ai, thế hệ bạch ngân cũng quá nghèo.

Lăng Hàn lắc đầu, tiếp tục đi tìm thất sắc tinh thể.

Hắn muốn tu đến Hóa Linh cảnh đỉnh phong, hiện tại chỉ có thể dựa vào thiên tài địa bảo, lại nói, không sưu tập đầy đủ thất sắc tinh thể thì không thể rời đảo.

Phía trước có tiếng đánh nhau.

Chiến đấu ở nơi này quá mức bình thường, nguyên bản Lăng Hàn cũng không phải người thích tham gia náo nhiệt, nhưng lúc này lại diễn ra ngay con đường hắn tiến lên, hắn cũng không có tận lực tránh né, bởi vậy hắn đi theo đường cũ.

Sau khi đi tới khu rừng, hắn thấy một người một thú đang kịch chiến.

– A?

Lăng Hàn kinh ngạc, thế giới này quá nhỏ.

Người chiến đấu với hung thú chính là Phong Diệu Lăng.

– Con mụ điên!

Lăng Hàn thốt ra.

Phong Diệu Lăng sững sờ, sau đó nàng nổi trận lôi đình.

Nàng vận dụng tuyệt chiêu, sông lớn sau lưng biến hóa thành chiến giáp màu đen đánh con hung thú, trực tiếp tiến vào trong cơ thể hung thú.

Chuyện quỷ dị xuất hiện, thân thể hung thú khô quắt, trong nháy mắt đã mất đi sức sống, sau đó nó nổ tung và hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một viên thất sắc tinh thể.

A, đây là sát chiêu gì, thật lợi hại.

– A, ngươi dùng chiêu thức gì?

Hắn tò mò hỏi.

– Chết!

Phong Diệu Lăng không để ý tới hắn, nàng lập tức giết tới ây.

Lần này, Lăng Hàn sẽ không chạy trốn, hắn đấu với Phong Diệu Lăng.

Bành!

Hai người giao thủ một lần, thân thể Phong Diệu Lăng hơi lắc lư, nhưng Lăng Hàn lại bay ngược về phía sau.

Khốn kiếp, con mụ điên này có khả năng xông lên Giáo Chủ tứ tinh, lại thêm siêu cấp chiến lực của thế hệ hoàng kim, về mặt sức mạnh đã vượt xa Lăng Hàn.

May mắn hắn có năng lực hóa giải công kích, thể phách lại mạnh mẽ, hắn chỉ bị đánh bay mà không bị thương.

Phong Diệu Lăng cũng sững sờ, không nghĩ tới Lăng Hàn dám ngạnh kháng với mình, càng kinh khủng chính là, ác đồ kia chỉ bị đánh bay, lông tóc không thương.

Đây là Hóa Linh cảnh sao?

Nàng nghĩ đến Lăng Hàn trước đó có thể hoành không vượt biển, yêu nghiệt đến nghịch thiên, nàng cho rằng hắn có tư chất Đại Đế, mà bây giờ, biểu hiện như thế càng khẳng định suy nghĩ của nàng.

Nhưng mà, nghĩ đến tên ác tặc này khỏa thân trước mặt nàng lúc trước, nàng không thể nhịn được.

Giết!

Nàng truy kích Lăng Hàn.

Lăng Hàn không sợ, hắn vươn tay vận dụng đạo tắc hóa thành thần quang tấn công Phong Diệu Lăng.

Phong Diệu Lăng không thể không phất tay chống đỡ, đạo tắc thần mang theo uy năng cấp Giáo Chủ, dù nàng là Giáo Chủ tứ tinh cũng phải chống đỡ, bằng không bị đánh trúng sẽ trọng thương.

Bởi như vậy, nàng tự nhiên không cách nào tạo thành uy hiếp với Lăng Hàn.

Nàng trợn mắt, trong mắt mang theo thần sắc tưởng tượng nổi.

Uy năng đạo tắc công kích quá khủng bố, không sai biệt lắm có thể cùng mình so sánh.

Trời ạ.

Cái gì gọi là Tiểu Thừa cảnh? Vì cái gì Giáo Chủ có thể gọi là đại năng?

Cũng bởi vì sau khi bước vào cảnh giới này, năng lực chưởng khống quy tắc thiên địa sẽ tăng thêm một bậc, từ đó tạo thành nghiền ép với Hóa Linh cảnh.

Nhưng bây giờ, một Hóa Linh cảnh lại có đạo tắc sánh ngang nàng, Lăng Hàn lại biểu hiện chiến lực vượt xa cảnh giới.

Quái vật, tuyệt đối là quái vật.

– Ta rất muốn xem ngươi mạnh tới mức nào?

Phong Diệu Lăng lạnh lùng nói, sông lớn sau lưng sôi trào, không ngừng có bóng đen lao ra, chiến lực của nàng tăng thêm một bước.

Lăng Hàn hoàn toàn không sợ, không cần biết ngươi là cái gì, ta chỉ dùng một quyền là có thể đánh nát.

Bành! Bành! Bành!

Hai người kịch chiến, nói đến lực lượng, tự nhiên là Lăng Hàn ăn thua thiệt, nhưng hắn có thể hóa giải lực công kích, thể phách lại mạnh mẽ, chút thua thiệt này không quan trọng, nói đến cấp độ quy tắc, hai người khó phân cao thấp.

Bởi vậy, chiến đấu kịch liệt, hai người vẫn khó phân ra thắng bại.

Nếu bất cứ người nào thấy được cảnh này, bọn họ sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

Thế hệ hoàng kim Giáo Chủ tứ tinh lại chỉ có thể đánh ngang tay với Lăng Hàn tu vi Hóa Linh cảnh?

Trời ạ!

Lăng Hàn cảm thấy thống khoái, đánh một trận thống khoái như thế chẳng khác gì uống tiên nhưỡng, hắn rất thích thú cảm giác này.

Rất lâu không có đại chiến như vậy.

Một ngày một đêm, đột nhiên Phong Diệu Lăng dừng tay.

A, tại sao không đánh?

– Thực lực của ngươi thu được ta tán thành, ta quyết định chọn ngươi làm vị hôn phu của ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK